Nghĩ tới đây Lý Ngôn Khánh liền toát mồ hôi lạnh ra.
Hắn cung kính trả lời:
- Hài nhi nhớ kỹ nhất định sẽ lưu ý nhiều hơn với Tuân vương.
- Được rồi ta cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi mau trở về làm việc, mọi chuyện cần phải lưu tâm không được cậy mạnh.
Ngôn Khánh khom người thụ giáo, vội vàng rời khỏi căn cứ, leo lên trên lưng ngựa cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ đi về Củng huyện.
Cao phu nhân đi lên trên bậc thang thì thấy Trưởng Tôn Vô Cấu lúc này đang đứng ở ngã rẽ, vụng trộm nhìn theo bóng lưng của Lý Ngôn Khánh.
Bỗng nhiên trong lòng nàng sinh ra cảm khái.
- Nam nhân đều như thế, nhớ năm đó Trưởng Tôn Thịnh xuất chinh nàng không phải cũng như vậy sao, hiện tại là Lý Ngôn Khánh.
Đại nghiệp tháng năm thứ mười hai ngày hai mươi bảy tháng mười, Địch Nhượng lĩnh quân tám vạn tấn công Ngưu Chử Khẩu.
Trương Tu Đà trước kia đắc thắng không lâu, làm sao có thể sợ hãi.
Lúc trước luân phiên đại thắng khiến cho Trương Tu Đà đối với quân Ngõa Cương ít nhiều có ý khinh thường.
Hiện tại Địch Nhượng lại tìm tới tận cửa hắn không thể lui bước, dù sao hiện tại hắn cũng lưng dựa Huỳnh Dương, không cần phải lo lắng vấn đề lương thực.
Tuy nhiên trước khi xuất chiến Trương Tu Đà vẫn nghe qua tin tức của Lý Mật.
Lý Ngôn Khánh phái người giao cho hắn một phong thư nói rằng Lý Mật xảo trá như cáo, hung tàn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965601/quyen-7-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.