Vương Bá Đương đang do dự có nên truy kích hay không thì Địch Nhượng đã chạy tới.
- Vương Bá Đương tại sao lại để cho Lý tặc chạy thoát?
- Đại tướng quân Lý tặc hung hãn không thể địch lại được.
Vương Bá Đương còn định nói tiếp thì Địch Nhượng đã quát mắng:
- Ngươi vậy mà cũng dám xưng là anh hùng, Lý tặc bất quá chỉ vài trăm người bên ta lên tới mấy vạn người, sao phải sợ hắn? Hừ, gia hỏa nhát gan, tránh qua một bên cho ta, chút nữa ta giết chết Lý tặc xong sẽ quay về hỏi tội ngươi.
Cử động lần này của Địch Nhượng có ý vũ nhục.
Vương Bá Đương khuôn mặt đỏ bừng, miệng ngập ngừng muốn giải thích nhưng bị Trình Tri Tiết ở bên cạnh khẽ ngăn cản, lời nói đã ra tới miện lien nuốt trở lại. Địch Nhượng cũng không để ý tới Vương Bá Đương, mà suất lĩnh đội ngũ đuổi theo.
Đan Hùng Tín dĩ nhiên không rớt xuống phía sau, cùng Địch Nhượng truy kích.
Trình Tri Tiết đi sau cùng hắn nhẹ giọng nói:
- Vương huynh đệ, đừng vội trách cứ đại tướng quân. Đại tướng quân mất đi chất nhi của mình trong lòng không thoải mái, ngươi ở lại thu dọn chiến trường, sau đó theo đại tướng quân xuất kích.
Vương Bá Đương cười cười một tiếng gật đầu đáp ứng.
Trình Tri Tiết nhìn nhìn Vương Bá Đương sau đó quay đầu giơ roi, đuổi theo nnn.
Vài trăm người mấy đội chiến mã của Lý Ngôn Khánh lao nhanh về phía trước.
Lần này Lý Ngôn Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965551/quyen-7-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.