Thanh niên kia đúng là Doãn Tông Đạo.
Tuy nhiên lúc này hắn đã không còn dáng vẻ ngang ngược càn rỡ nữa, lắc đầu hoảng sợ liên tục.
Hắn phụng mệnh mang áo giáp và lương thực cho Giải Tượng không ngờ rằng Giải Tượng lại lưu lại hắn, cũng không phải là Giải Tượng làm khó mà là muốn thừa cơ quan hệ gần hơn với Doãn gia, thậm chí còn mang cho hắn mấy nương tử hầu hạ, đối với Doãn Tông Đạo không hề tệ.
Tuy nhiên hắn thật không ngờ quan quân đột nhiên hành động.
Doãn Tông Đạo không phải người ngu hắn biết rằng nếu bây giờ thì khó tránh khỏi cái chết.
Tô Liệt nở ra một nụ cười tiến lên nắm lấy Doãn Tông Đạo:
- Doãn công tử, ta biết lá gan của công tử lớn lắm nhưng không ngờ lại dám làm ra chuyện như vậy.
- Có trở về hay không chỉ sợ cũng không phải là do công tử định đoạt, ngoan ngoãn nghe lời nếu không đừng trách ta trở mặt.
Doãn Tông Đạo sợ đến mức ro rúm lại.
Sáng sớm Lý Ngôn Khánh tắm rửa xong xuôi lúc này Mao Tiểu Niệm đang phục thị nàng, mặc dù hiện tại Mao Tiểu Niệm cũng không phải là tỳ nữ của Lý phủ nữa nhưng chuyện ăn mặc đi lại của hắn đều do Mao Tiểu Niệm phụ trách. Cho dù là Ngôn Khánh khuyên bảo nàng thì Mao Tiểu Niệm cũng không chịu nhượng bộ, mỗi lần đều nước mắt lưng tròng khiến cho lời nói của Lý Ngôn Khánh ra tới miệng liền nuốt lại.
Tính toán thời gian thì Mao Tiểu Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965525/quyen-7-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.