Dương Khánh là tộc đệ của Dương Quảng, tính tình văn nhã, Tiêu hoàng hậu nghe vậy cũng không có ý kiến gì.
Tâm tình của Dương Quảng khá tốt, đêm đó liền ngủ ở trong nội cung, đến buổi trưa ngày thứ hai mới trở về chánh điện.
Cùng lúc đó Tiêu hoàng hậu viết một phong thư, từ khoảng cách sáu trăm dặm mang trở về Lạc Dương.
Liên tiếp mấy ngày trời thời tiết tốt, rét lạnh mùa đông này khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Để ủng hộ việc cứu tế. Không lâu sau Trịnh Nhân Cơ nghe được tin tức liền phái người đưa tới tiền bạc, tỏ vẻ nguyện ý gia nhập có Trịnh gia đi đầu, về sau còn có Huỳnh Dương Phan thị, Quản thành Thôi thị, Củng huyện Doãn thị, chen nhau đi làm việc thiện.
Có mấy nhà hào phú nhúng tay vào việc cứu tế này nhanh chóng được phổ cập.
Đúng như Vương Hoàng nói, phản loạn của Dương Huyền Cảm tuy đã bị dẹp nhưng hiện tại ảnh hưởng của phản loạn hiện tại mới bắt đầu.
Rất nhiều ruộng đồng bị phá hư, dân chúng trôi dạt khắp nơi.
Trong một mùa đông ngắn ngủi, Lạc Dương trăm vạn nhân khẩu, Huỳnh Dương tám mươi vạn nhân khẩu, Húc thủy tám mươi vạn nhân khẩu, con số này tuyệt đối đáng sợ, mà ở trên đất Huỳnh Dương, có tới hơn mười vạn lưu dân khiến cho tình hình an toàn ở sông Lạc càng ngày càng trở nên khó kiểm soát.
Lý Ngôn Khánh liên thủ với tất cả các thế gia vọng tộc lập nên trại cứu tế, mặc dù không cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965461/quyen-6-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.