Trịnh Ngôn Khánh ngồi nhàn tản bên một gò núi, dựa lưng vào một cây liễu yên lặng nhìn xuống gò núi, Lạc thủy đổ ra sông lớn, thỉnh thoảng chứa theo khối băng tan, theo dòng sông phập phồng như ẩn như hiện, dần dần đi xa.
Trở lại Củng huyện hai tháng, Trịnh Ngôn Khánh khôi phục lại tâm cảnh như trước, lặng yên nhìn gò úi, Lạc Thủy sông lớn cuồn cuộn thỉnh thoảng lại có một khối băng phập phồng như ẩn như hiện.
Nửa năm chém giết thảm thiết mỗi ngày ở trước lằn ranh sinh tử thoáng chốc đã bình yên cảm giác này Trịnh Ngôn Khánh không kịp thích ứng.
Tang lễ của Ngọc Đề Tuấn cũng oanh oanh liệt liệt, Khúc hồ mã kia của Trịnh Ngôn Khánh nhất thời được lưu truyền, trong mắt nhiều người Trịnh Ngôn Khánh là người tài hoa hơn người thi thư song tuyệt phong lưu phong khoáng, hiện tại ở Củng huyện có không biết bao nhiêu con mắt đang nhòm ngó hắn.
Đóng cửa suy nghĩ cũng không tệ.
Tùy Dạng Đế tuy phế bỏ chức Vân Kỵ Úy của hắn nhưng đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói, không ảnh hưởng đến toàn cục.
Trịnh Thế An tinh tuần chuyển biến tốt hơn rất nhiều nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi trải qua một hồi kinh hãi muốn hoàn toàn khôi phục là điều vô cùng khó khăn, cũng may Trịnh Ngôn Khánh trở về áy náy trong lòn của ông cũng giảm bớt, mỗi ngày Trịnh Ngôn Khánh đều cùng ông trong chuyện có khi còn pha trà, tâm tình của Trịnh Thế An trở nên tốt gấp trăm lần. Y sinh khám bệnh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965332/quyen-6-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.