- Ca ca, khi nào chúng ta có thể về nhà?
Hùng Khoát Hải đứng ở sau lưng của Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà nhẹ giọng hỏi.
- Đại hắc tử, đệ nhớ nhà sao?
- Vâng.
- Còn A Lăng, ngươi cũng nhớ nhà chứ?
A Lăng tuy không thể so với Hùng Khoát Hải nhưng cá tính hào phóng cũng biết nặng nhẹ, hiểu được tiến thoái.
Hắn cười cười nói:
- Thuộc hạ chỉ nhớ mẹ... Tuy nhiên hiện tại biết bà ấy vô cùng tốt, chỉ là không biết thuộc hạ còn được nhìn thấy bà ấy không.
- A Lăng ngươi sợ không?
Khuôn mặt Hám Lăng đỏ bừng lắc đầu liên tục:
- Công tử, A Lăng không sợ.
- Ha ha không sợ là tốt rồi. Yên tâm ta cam đoan với các ngươi sẽ đem các ngươi trở về Huỳnh Dương.
Trở lại Huỳnh Dương ta còn muốn thu thập cái tên Trịnh Tỉnh kia.
Trong mắt của Trịnh Ngôn Khánh hiện ra một vòng lệ mang, nếu như không có Trịnh Tỉnh thì lúc trước Bình Nhưỡng tuy bại nhưng bọn hắn có thể dựa vào Nam Thủy đại doanh, tuy chưa chắc có thể phản kích đoạt lại thành Bình Nhưỡng nhưng cũng không đến nỗi phải trôi dạt khắp nơi, rơi vào kết cục ngày hôm nay.
Một nén nhang nhanh chóng trôi qua, Trịnh Ngôn Khánh cùng với Hùng Khoát Hải và Hám Lăng lên ngựa lao xuống gò núi.
Một đoàn tám mươi người 160 con chiến mã thừa dịp cảnh đêm yên tĩnh lặng yên ra khỏi núi Đại Thành, biến mất trong bóng đêm.
Ất Chi Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965274/quyen-6-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.