Gần giờ Tý, trong núi Thạch Đa Sơn, lửa cháy hừng hực.
Thi thể khắp nơi ngổn ngang lộn xộn, ở trên vách đá từng luồng máu tươi sền sệt, chảy xuống mặt đất.
Từng luồng máu chảy xuống khe hở, hình thành một dòng suối.
Trịnh Ngôn Khánh đang mặc một bộ chiến bào nhàn nhạt, trên mặt khoác mặt nạ, lộ ra vẻ dữ tợn.
Đậu Hiếu cùng với Hùng Khoát Hải và Hám Lăng áp giải năm tên tù binh thương tích đầy mình đi tới trước ngựa của Trịnh Ngôn Khánh.
-Ngôn Khánh, những gia hỏa này đều là con nối dõi của Ất Chi Văn Đức.
- Vừa rồi chúng ta đánh vào trong Ất Chi đường mấy tên gia hỏa này hung ác nhất, làm tổn thương bảy tám huynh đệ nếu không có Hùng Khoát Hải và A Lăng thì thiếu chút nữa không chế trụ nổi bọn hắn. Ở trong Ất Chi nội đường ngoại trừ năm người này ra còn có một đám con trai và con dâu của họ.
Ở sau chiếc mặt nạ, đôi mắt của Trịnh Ngôn Khánh lộ ra một vòng huyết sắc.
Hắn tiến lên, cầm tóc của một người trong số đó hất lên để hắn mặt đối mặt với Ngôn Khánh.
- Tùy cẩu, ngươi làm thương tổn chúng ta phụ thân ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.
Trịnh Ngôn Khánh đeo mặt nạ không nhìn ra biểu lộ nhưng ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh:
- Hắn không buông tha ta sao?
- Ta còn không muốn buông tha cho hắn đây.
Đang lúc nói chuyện, mã giáo của hắn giơ lên, đâm vào ngực người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965257/quyen-6-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.