Theo đoạn đường này, tâm tình của Trịnh Ngôn Khánh cũng dần hòa hoãn lại, hắn ngồi xuống bên cạnh đống lửa, dùng que cời lò không ngừng khơi lửa suy tư về đối sách sau này. Vốn hắn muốn mượn La quốc rời khỏi không ngờ tình hình càng phức tạp.
Cho tới hiện tại, việc mượn đường La quốc và Bắc Tề là không có khả năng.
Nếu sớm biết Tùy quân có thể đánh nhau tới tận Tát Thủy thì lúc trước hắn đã theo bọn Mạch Tử Trọng rút lui về hướng bắc.
Đúng rồi không biết bọn Mạch Tử Trọng và Vu Trọng Văn có hợp lại cùng một chỗ chưa, tuy nhiên sau một hồ đại bại, Mạch Tử Trọng và Phục Trí Đại chỉ sợ cũng không còn sống, nghĩ tới đây Trịnh Ngôn Khánh khóe miệng nhếch lên, nở ra một nụ cười buồn, sau đó lôi chiến báo, cẩn thận nhìn một hồi, ném vào trong đống lửa, hai tròng mắt híp lại.
- Thẩm Quang, để cho mọi người tụ tập lại.
Ngôn Khánh đột nhiên đứng lên phân phó.
Thẩm Quang không rõ Trịnh Ngôn Khánh hiện tại tại sao lại phải tập hợp đội ngũ nhưng hắn thấy ban đêm công tử có phản ứng nhất định là có chuyện xảy ra.
Hắn lập tức truyền lệnh xuống dưới.
Sau một lát ngoại trừ Trịnh Ngôn Khánh, 94 người còn lại đều tập kết hoàn tất.
Trịnh Ngôn Khánh nghiêm túc ăn mặc, mặt che mặt nạ leo lên một khối đá lớn:
- Chư quân cùng ta ở Bình Nhưỡng sau khi bại binh, đánh đông dẹp bắc, trong vòng ba tháng giết địch vô số, chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965253/quyen-6-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.