Trịnh Hoành Nghị do dự một chút:
- Ngôn Khánh, ý của huynh là người Cao Ly đã cảm nhận được hướng đi của chúng ta. ?
- Vấn đề là ở chỗ này... Người Cao Ly nếu như tìm thấy hướng đi của chúng ta tại sao lại không ngăn cản? Nếu không đưa binh vây quét thì thủ vệ cũng không giãn ra như vậy chứ? Hai mươi mốt quân trại mà chúng ta tập kích ngoại trừ Nguyên sơn và Hán Thành bị giết rất nhiều thì gần đây chúng ta giết được bao nhiêu người? Ta nhẩm tính gần đây chúng ta tập kích quân trại tới hơn mười cái, nhưng mỗi lần tập kích đều giết được một hai người mà thôi.
Đại đa số tình huống người Cao Ly đều không phản kháng, giải tán lập tức, căn bản không cùng chúng ta chính diện giao phong, không phải kỳ quái sao?
Tạ Khoa nói:
- Người Cao Ly thả chúng ta đi...
- Đúng là như thế.
Ngôn Khánh ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ sợ La quốc cũng biết được chúng ta tới, hiện nay đang ở bên kia sông chờ chúng ta xuất hiện.
- Với tính cách của người La quốc thì sau khi quân ta đại bại ở Bình Nhưỡng bọn họ sẽ giúp đỡ Cao Ly.
- Chỉ cần Cao Ly hơi bức bách thì bọn họ sẽ cúi đầu mà thôi, cho nên tình huống này chúng ta qua sông rất có thể là chui đầu vào lưới.
Trịnh Ngôn Khánh nói ra những lời này xong, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Nếu như tâm thần của hắn không yên, cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965235/quyen-6-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.