Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Tuy nhiên trước khi lương thực vận chuyển vào tháng hai, ông phải trả lại.
Hoàng Văn Thanh đứng dậy vái chào:
- Công tử cao thượng, Hoàng Văn Thanh thay mặt mấy nghìn dân chúng ở huyện Dịch tạ ơn công tử Viện trợ.
- Hoàng huyện lệnh, ta có một câu không biết có nên nói hay không.
Trịnh Ngôn Khánh vô duyên vô cớ bị cuốn vào trong vòng thị phi.
Hắn nói:
- Với lực lượng của một người chỉ sợ khó có tác dụng với tai ương lưu dân này, ông có ý tốt giải quyết nhưng không chừng có thể biến huyện Dịch yên vui này thành một nơi thị phi.
- Có thể giúp đỡ thì hãy giúp đỡ nếu không được thì ngàn vạn lần đừng sính cường nếu không không chừng không phải là trợ giúp bọn họ mà là mang tới tai họa cho dân chúng.
Hoàng Văn Thanh nghe xong lập tức hãi hùng khiếp vía.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết mình trợ giúp Hoàng Văn Thanh là đúng hay sai.
Tuy nhiên đã đáp ứng hỗ trợ dĩ nhiên không có khả năng đổi ý, sau khi cùng Hoàng Văn Thanh thương nghị việc mượn lương thảo xong, Trịnh Ngôn Khánh đứng dậy cáo từ.
Rượu và thức ăn cũng chưa ăn hết.
Thời điểm này hắn còn đâu ra tâm tư mà ăn cơm.
Hắn còn phải trở về thương nghị mọi việc cụ thể với Tạ Khoa, cho nên cáo từ Hoàng Văn Thanh mà rời đi.
Hùng Đại Hải đem ngựa dắt qua, sau khi đưa Trịnh Ngôn Khánh lên yên rồi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965181/quyen-5-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.