Ngôn Khánh nghiêm nghị quát:
- Phùng Trí Đại ngươi muốn tạo phản phải không?
Phùng Trí Đại khẽ giật mình, chợt kịp phản ứng, Ngôn Khánh trên người đã có công danh là Vân Kỵ úy.
Mà Phùng Trí Đại tuy là thế gia vọng tộc, tuy rằng Tiễn phu nhân được phong làm Thàn Kính phu nhân nhưng hắn chỉ là một bạch thân, bạch thân mà giết mệnh quan triều đình cho dù là võ tán quan kết cục cũng không tốt đẹp gì.
Thế nhưng mà hắn đâm lao thì phải theo lao.
Cắn răng một cái, Phùng Trí Đại giơ cao trường đao lên:
- Giết cho ta.
Ta thật sự giết ngươi, chẳng lẽ hoàng đế thật sự vì ngươi mà đến trách tội Phùng gia ta sao?
Phùng Trí Đại sinh trưởng ở Lĩnh Nam, đối với tình huống Trung Nguyên cũng không hiểu rõ lắm, hắn rất khó biết rõ rắc rối khó gỡ giữa các thế gia vọng tộc.
Nói thẳng ra hắn chỉ là một công tử ca mà thôi.
Ngôn Khánh cũng tràn ngập lửa giận, gót chân đá vào bụng ngựa, Ngọc Đề Tuấn hí dài một tiếng.
Đúng lúc hắn tính thúc ngựa đại khai sát giới thì nghe thấy bên ngoài quân doanh truyền tới từng hồi thanh âm, từng đội quân xông vào bên trong, giương cung lắp tên nhắm vào mọi người, Chu Pháp còn mang theo tướng lãnh lao vào trong quân, trói gô một gã quan quân.
- Toàn bộ dừng tay cho ta.
Chu Pháp quát lên:
- Ai dám động tay giết không tha.
Trịnh Ngôn Khánh ghìm cương cầm lấy ngân tiên, hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965174/quyen-5-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.