Đô lão là một cách xưng hô vớI đầu lĩnh người Liêu.
Từ Hưng Ba vội vàng cảm tạ, cùng với Cốt Tư Man nói chuyện với nhau trong dây lát rồi mới cáo từ.
Rời khỏi bộ lạc người Liêu, Từ Hưng Ba và Trịnh Ngôn Khánh đi rất xa mới ghìm ngựa lại.
- Trịnh công tử có thu hoạch không?
Trịnh Ngôn Khánh nói:
- Cốt Tư Man nói dối.
- Sao?
- Lúc huynh nói có người thấy Đóa Đóa không rời khỏi Tuy sơn thì ánh mắt của hắn trở nên bối rối.
Tuy sau đó hắn cố gắng làm ra vẻ tức giận nhưng theo ta thấy thì phần lớn là âm thanh tàn khốc, ra vẻ che giấu, Từ đại ca nếu ta đoán không sai thì hắn đang che giấu Đóa Đóa.
- Nhưng mà tại sao chứ?
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.
- Chuyện này ta không rõ lắm nhưng theo nhưng lời Cốt Tư Man nói... hắn và Cáp tổng quản là anh em kết nghĩa, chuyện này đã trải qua hơn một năm, đối với Đóa Đóa hắn vẫn chiếu cố cho nên ta cảm thấy hắn không có khả năng có ác ý với Đóa Đóa.
Nói xong hắn khẽ cười khổ.
- Như vậy chúng ta trở về Vinh Nhạc thành thương nghị trước.
Từ Hưng Ba gật gật đầu, cùng với Trịnh Ngôn Khánh đi về Vinh Nhạc thành.
Lúc trở về Vinh Nhạc thành, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ghìm cương nhìn về phía quân doanh.
- Trịnh công tử.
- Sao?
- Chúng ta mau vào thành.
Trịnh Ngôn Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965127/quyen-5-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.