Ngôn Khánh tường thuật lại bệnh tật của Trưởng Tôn Vô Cấu, sau đó cười khổ nói:
- Bệnh tật của Vô Cấu khó chữa, ngay cả Sào tiên sinh, Ngô tiên sinh cũng thúc thủ vô sách.
Ngô tiên sinh nói, trên đời này chỉ có Tôn chân nhân chữa được cho nên tiểu tử mang Vô Cấu tới đây.
- Trưởng Tôn đại tướng quân mất rồi sao?
Tôn Tư Mạc sống ở thâm sơn, cũng không rõ lắm chuyện phát sinh ở bên ngoài.
Nghe thấy Trưởng Tôn Thịnh mất đi, hắn không khỏi hơi giật mình, lông mày nhíu lại.
- Tôn chân nhân?
- À, ta nghe thấy Trưởng Tôn tướng quân đi rồi, trong lòng cảm thấy cảm khái, năm đó ta và Trưởng Tôn Thịnh có duyên gặp gỡ, không ngờ...
- Bệnh khí tật này, trị liệu đúng là một phen phiền toái.
- Chữa bệnh không có vấn đề gì, chỉ là có chữa hết được không, ta cũng không xác định, được rồi, sáng sớm ngày mai, sau khi Pháp thuận đại sư rời khỏi, ta sẽ theo ngươi đi tới Vinh Nhạc thành một chuyến, xem tiểu nha đầu kia bị bệnh thế nào... Đúng rồi lần này ngươi còn có ý định gì khác không?
- Thế cục Lạc Dương hiện nay phức tạp, sư phụ mất rồi, tiểu tử cũng không muốn trở về.
Cho nên muốn ở đất thục nghỉ ngơi một thời gian, một mặt có thể chiếu cố cho Vô Cấu, một mặt khác cũng tìm nơi yên tĩnh đọc sách.
- Nếu là như vậy, ngươi không bằng lên núi.
Tôn Tư Mạc trầm ngâm mốt lát:
- Vinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965114/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.