Cũng là một bài thơ, chữ viết xinh đẹp lại có bút lực.
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão ngã ly quân thiên nhai, quân cách ngã hải giác
Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão hóa điệp khứ tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo
Dịch thơ:
Khi chàng chưa chào đời
Mái tóc ta đã bạc
Trùng xa buồn man mác
Người góc bể chân trời
Khi chàng chưa chào đời
Mái tóc ta đã bạc
Đêm đêm hằng khao khát
Hoá bướm đậu nhành hoa.
Ngôn Khánh à, tâm tư của ngươi ta cũng biết kỳ thật ta cũng chỉ có thể như vậy, giờ chúng ta khoảng cách thật sự quá xa xôi.
Bùi Thục Anh trả lời khiến cho Trịnh Ngôn Khánh phải ngồ yên lặng hồi lâu trước thư án.
Cô cô đang cự tuyệt ta sao?
Ngôn Khánh suốt cả đêm không ngủ được...
Ngày hôm sau trước khi ra ngoài hắn lại viết một phong thư.
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch thơ:
Ta nguyện với nàng tương tri,
Mãi mãi chẳng phân ly.
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn kiệt,
Đông vang sấm dậy,
Hè mưa tuyết,
Trời đất hợp,
Mới cùng nàng ly biệt.
Ngôn Khánh dùng bài thơ Thượng Tà của Nhạc Phủ để diễn tà tâm tình của mình, hiện tại cũng chỉ có bài thơ này mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965089/quyen-4-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.