Hắn đem quyển trục đặt ở trước ngực, hai mắt nhắm lại rồi đột nhiên nói:
- Ngôn Khánh ta nhớ lúc trước khi ngươi viết Tam Quốc Diễn Nghĩa từng làm một bài thơ Lâm Giang Tiên đúng không? Ha ha, ngươi có thể ca một khúc cho ta nghe được không?
Ngôn Khánh gật gật đầu nhìn đàn cổ trong gian phòng.
Ở trúc viên bốn thứ cầm kỳ thi họa không thể thiếu trong việc giải trí, Trịnh Ngôn Khánh đối với thư pháp là sau nhất, kế đến là vẽ tranh, thứ ba là đánh cờ, mà âm luật thì kém cỏi nhất, xếp hạng chót, tuy nhiên hắn cũng có thể đánh đàn.
Hắn đem đàn cổ ngồi xuống, bắt đầu chỉnh dây đàn.
Tập trung tư tưởng một lúc, Trịnh Ngôn Khánh dùng ngón tay gảy đàn phát ra tiếng thanh nhã:
- Nước Trường Giang về đông chảy xiết
Sóng cuốn trôi đi hết anh hùng. . . . .
Ngôn Khánh giương cổ mà hát, ca âm mặc dù non nớt nhưng rất có hàm súc.
- Thị phi thành bại quay đầu không, núi xanh như trước tại, vài lần trời chiều hồng.
Trưởng Tôn Thịnh nhắm hai mắt lại, vô ý thức ôm chặt quyên trục xuất tắc, khóe mặt từ từ có hai dòng nước đục ngầu chảy ra nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ thỏa mãn.
- Bạc trắng ngư tiều, đảo trên sông
Gió trăng thu lại xuân nồng
Ở ngoài phòng, Cao phu nhân nghe được lẳng lặng cắn cặp môi đỏ mọng, lộ ra vẻ đau thương.
Quyển trục của Trưởng Tôn Thịnh lăn xuống đất, trong lòng Trịnh Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965079/quyen-4-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.