CápSĩ Kỳ xuất hiện, đi bên cạnh còn có một tiểu nam sinh.
Cáp Sĩ Kỳ ngồi xuống, cất tiếng hỏi Trịnh NgônKhánh:
- Ta đã nghe Đóa Đóa nói qua, xin hỏi Trịnhcông tử tại sao công tử nghĩ rằng chuyện ta sử dụng Di Lặc áo trắng lại là vôích?
- Là do thời cuộc không giống nhau., kết quảchắc chắn là không giống nhau, Cáp tiên sinh, Di Lặc còn chưa có thành tựu, chodù có thì cũng không thể so sánh với Thái Bình đạo thậm chí là Tôn Ân chi loạn.
Tiên sinh hôm nay mời ta ra chắc hẳn đã quyết đoán.
Ta với Đóa Đóa từ nhỏ lớn lên cùng nhau tuyệt đốikhông làm hại nàng ta, co nên tiên sinh muốn noi theo Thái Bình đạo thì tuyệt đốilà hoang tưởng viển vông.
Ngôn Khánh không khách khí, khiến cho Đóa Đóasợ hãi, khẽ giật ống tay của hắn.
Nào biết Ngôn Khánh lại trở tay nắm chặt bàntay mềm mại của nàng lại.
Trước mặt Cáp Sĩ Kỳ, trái tim của Đóa Đóa khẽ đậpnhanh, má lúm đồng tiền đỏ bừng, giống như là bị nắng chiều chiếu vào.
Ngôn Khánh vỗ vỗ nhẹ tay của Đóa Đóa, ý bảonàng không cần phải lo lắng.
Trong tích tắc khi Trịnh Ngôn Khánh buông taynàng ra Đóa Đóa đã hung hăng bấm một cái lên đùi của hắn.
Hành động của hai người há qua được con mắtcủa Cáp Sĩ Kỳ, chỉ là hắn không giận ngược lại còn vui vẻ nở ra một nụ cười.
- Trịnh công tử hơi khuếch đại rồi, dân tâmnếu như an lành thì há có thể có nhiều người đồng ý gia nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2965040/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.