Trịnh Ngôn Khánh sau khi uống một ngụm trà sữa nghe thấy Bùi Thục Anh nói như vậy thì suýt phun ra.
Bộ dáng như vậy khiến cho Bùi Thục Anh cười không ngừng.
Trịnh Ngôn Khánh cũng thầm thở dài trong lòng, cũng không biết hôm qua ai chết sống muốn trở về nhà đây, hôm nay tâm tình tốt lên lại trêu chọc người khác, khó trách Bùi Hành Nghiễm thấy nàng như là chuột thấy mèo.
Chỉ là dọc đường này có mỹ nhân làm bạn hứng thú sẽ nhiều hơn.
Hai người nghỉ ngơi ăn điểm tâm rồi rời khỏi gian nhà gỗ.
Đảng Sĩ Kiệt đỡ Ngọc Đề Tuấn tới, Trịnh Ngôn Khánh lập tức đăng yên, Bùi Thục Anh cũng thay đổi cách ăn mặc, mặc một chiếc áo choàng đỏ chót, tư thế oai hùng, bỗng nhiên nàng ngoái đầu lại cười nói.
Tiểu Yêu, chúng ta hiện tại so cước trình xem ai tới Yển Sư trước, nếu ngươi thua thì phải làm một bài thơ, có dám không?
Nụ cười kia làm cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hoảng hốt.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một câu thi từ trong bài Trường Hận ca:
Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Dịch nghĩa:
Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu
Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa
( Sáu cung: chỉ những nơi vợ vua ở )
Cũng không biết Dương mỹ nhân trong bài thơ đó khi cười có động lòng người như Thục Anh cô cô hay không, nghe thấy câu nói của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964960/quyen-3-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.