Dương Quảng hiện nay ở Lạc Dương, hắn là Hà Nam doãn, dĩ nhiên cầm quyền hành không ai dám chọc vào.
Nhưng một khi Dương Quảng về hắn có thể chịu nổi áp lực này không? Nếu như không chịu nổi thì cũng chỉ có thể lấy Phòng Ngạn Khiêm ra làm người chịu tội thay.
Mọi người đều say ta tỉnh, thường thường không có kết cục tốt.
Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ hồi lâu, quyết định viết một phong thư khuyên bảo hắn một lúc.
Nhưng hồi âm của Phòng Ngạn Khiêm lại khiến cho Ngôn Khánh phải lắc đầu:
- Tiểu hữu là tri kỷ của ta, hảo ý của tiểu hữu ta tâm lĩnh, thế nhưng ăn lộc của vua, thì phải làm tốt chức trách, ta là Hà Nam doãn, phải ổn định thông tế kênh mương ở Lạc Dương, lần này cho dù thế nào thì ta cũng phải kiên trì.
Đối với câu trả lời của Phòng Ngạn Khiêm, Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ có thể cảm khái.
Hoàn toàn chính xác, tầm quan trọng của sông Lạc được gia tăng, trị an cũng trở nên hỗn loạn.
Thông tế kênh mương cần rất nhiều vật tư cung ứng, nếu như không thể bảo trì được sự ổn định của sông Lạc thì đúng là phiền toái lớn.
Ngôn ngữ như vậy, Phòng Ngạn Khiêm xem ra cũng không để ý đến kế hoạch thông tế kênh mương của hoàng đế.
Thân là thần tử, hoàng đế đã quyết định hắn cũng chỉ có thể nghe theo, đem mọi chuyện mà làm cho tốt.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết, mình lúc trước làm bài Vôi Ngâm lôi kéo Phòng Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964934/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.