Trịnh Hoành Nghị chỉ cần nghe chuyện dĩ nhiên không có yêu cầu gì.
Từ Thế Tích đã nghe qua câu chuyện Tam Anh chiến đấu với Lữ Bố, tuy rằng Ngôn Khánh nói rất đặc sắc nhưng hắn lại không dụng tâm như Trịnh Hoành Nghị.
Ở trên thư án, hắn thuận tay lật một bản thảo, xem hai trang xong hai mắt liền sáng ngời.
Từ Thế Tích lúc trước khi đến Lạc Dương cũng đã biet chữ.
Luận về cơ bản hắn hơn Trịnh Hoành Nghị rất nhiều, tuy ở trên danh nghĩa là bạn cùng học nhưng Nhan Sư Cổ đổi với Từ Thế Tích vô cùng coi trọng, cho nên Từ Thế Tích hiện tại đọc sách không giống như Hoành Nghị.
Từ Thế Tích mở trang đàu của bản thảo ra, hắn nhìn trên đó có viết bốn chữ sách thể vịnh ngỗng quen thuộc: Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Tiên sinh gần đây khổ đọc Tam Quốc, tại sao Ngôn Khánh lại ở đây ghi tam quốc?
Nhan Sư Cổ và Ngôn Khánh đánh cược với nhau cũng không cho bất kỳ kẻ nào biết, Trịnh Ngôn Khánh không muốn nói Nhan Sư Cổ càng không để lộ ra. Nếu Ngôn Khánh là đương kim danh sĩ mà nói, Nhan Sư Cổ sẽ vô cùng cao điệu nói cho người khác, nhưng Ngôn Khánh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Ngôn Khánh là một tiểu gia nô, tuổi còn bao nhiêu?
Nhan Sư Cổ mặc dù nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng đánh cuộc với Trịnh Ngôn Khánh chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì hắn cũng mất mặt.
Cho nên Từ Thế Tích chỉ biết rằng Nhan Sư Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964710/quyen-1-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.