Cùng đám học sinh kia về chỗ ngồi, tạ lễ với Hướng tiên sinh xong, Trịnh Ngôn Khánh chuẩn bị rời khỏi. 
Bỗng nhiên Lý Cơ gọi hắn lại. 
- Trịnh Ngôn Khánh, có phải ngươi không phục đúng không? 
- Đệ tử.... 
Lý Cơ cười nói: 
- Ta biết ngươi không phục, nhưng ta đã nói qua với ngươi, sẽ yêu cầu rất cao với ngươi, ngươi so với đám bạn cùng lứa tuổi mà nói, bút pháp cơ bản đã thành hình, cho dù là Vương Hữu Quân ở tuổi của ngươi cũng không so được với ngươi. 
-A? 
Trịnh Ngôn Khánh mở to mắt, trong lòng thầm ngạc nhiên: 
- Đã nói Vương Hi Chi cũng kém ta, vậy tại sao ông lại chỉ cho ta một chữ Đinh? 
Lý Cơ nói: 
- Nhưng cũng bởi vì vậy mà thành tựu của ngươi về sau chưa chắc đã qua được Vương Hữu Quân. 
Tuổi còn nhỏ, hình đã định sau này sẽ đại thành, ngươi thì hoàn toàn trái lại, chưa học trụ cột, gân cốt chưa vững mà đã học mẫu khắc chữ trước, khiến cho mất đi căn bản, cho nên ta muốn ngươi phải cẩn thận, đợi đến lúc khảo thí, ngươi làm tốt hơn thì ta sẽ sửa đổi thành tích. 
Có thể nghe được Lý Cơ kỳ vọng đối với Trịnh Ngôn Khánh kỳ vọng rất sâu. 
Chỉ là.... 
Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ có thể lắc đầu mà liên tục cười khổ. 
Con người, ít xuất hiện thì vẫn tốt hơn, quá xuất sắc lại thành ra không may. 
Từ học đường đi ra, lúc này đã là lúc tà chiều. 
Trịnh Ngôn Khánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964686/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.