Trải qua khúc nhạc dạo đầu, hào khí của song phương lập tức trở nên biến đổi, Trịnh Thế An mời bọn người Trương Trọng Kiên vào doanh uống rượu, Trương Trọng Kiên, Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối bọn họ cũng không khách khí.
Mọi người thoải mái chè chén mãi tới đêm khuya.
Trương Trọng Kiên bọn họ cáo từ rời đi, Trịnh Thế An thì vào trong xe lay tỉnh Trịnh Ngôn Khánh đã tỉnh ngủ.
- Gia gia làm gì vậy?
- Ngôn Khánh, hôm nay con nói những lời như vậy với Đỗ Như Hối, tại sao con lại phải bịa đặt như vậy? Đại Công có nhắc tới hắn đâu, hơn nữa Nhan Cổ Sư tiên sinh đều chưa từng gặp mặt qua, làm sao biết đánh giá của Nhan tiên sinh?
Trịnh Ngôn Khánh đang mơ màng liền nhẹ giọng một câu:
- Không ai mãi hèn mọn, hắn hôm nay tuy bình thường nhưng sau này ai biết sẽ thăng chức rất nhanh.
Trịnh Thế An khẽ giật mình không hỏi tới nữa.
Ngôn Khánh gục lên trên đùi của ông mà chìm vào giấc ngủ say, thế nhưng trong lòng của Trịnh Thế An lại tràn đầy cảm xúc, phức tạp nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Không ai mãi hèn mọn.
Ngôn Khánh ơi Ngôn Khánh, con nói Đỗ Như Hối hay là còn nói chính con?
Trong nhất thời Trịnh Thế An cảm thấy có một dự cảm mờ mịt, trong lòng ông thầm nghĩ, tiểu oa nhi trước đầu gối này của mình, chỉ sợ không đi theo con đường mà ông sắp xếp, có lẽ, Ngôn Khánh sẽ có một tiền đồ rất lớn.
Không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964630/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.