Hành động của Ngôn Khánh cũng là bất đắc dĩ. 
Kiếp trước làm quan, hắn biết rõ đạo lý cây có mọc thành rừng thì gió vẫn có thể thổi bật rễ, bao nhiêu người hăng hái đứng đầu bộc lộ tài năng về sau đều bị kết cục thê thảm, cho nên Ngôn Khánh sẽ không chủ động ra mặt mà sẽ đứng ở phía sau bức màn mà hành động. 
Mấu chốt ở đây chính là ở chữ "thế" Ngôn Khánh hiểu là phải dựa thế. 
Nhưng hiện tại hắn không có thế để mượn cũng không có người để dùng. 
Cho dù là Trịnh Thế An cũng khó có thể nghe hắn nói vài câu, dù sao ông cũng phải để ý tới Trịnh Thường và Vương Cảnh Văn. 
Dù sao thời đại này quan niệm tôn ti đã xâm nhập sâu vào trong nhân tâm, người bình thường làm sao có thể phạm thượng tiến hành. 
Ở trong nội trạch An Viễn đường, có một tiểu viện u tĩnh. 
Ở trong sân chỉ có một căn phòng nhỏ gạch xanh ngói đỏ, chính là chỗ nghỉ ngơi của Trịnh Đại Sĩ, phía sau phòng có một vườn hoa, hôm nay bị tuyết đọng bao trùm lộ ra khí tàn lụi. Một đóa hồng mai ở trong vườn tách ra, trắng như tuyết. 
Thư phòng này tên là Hồng Lô, nguyên nhân chính là bởi vì cái mái ngói màu đỏ kia. 
Trịnh Đại Sĩ ngồi trên thư phòng, nhìn Thế An pha trà. 
Hắn mỉm cười nói: 
- Thế An, pha trà đúng là tay nghề của ngươi, nhưng so với Ngôn Khánh thì còn kém một chút. 
Trịnh Thế An cười hắc hắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soan-duong/2964616/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.