Uy Phong đang
đi đến tủ lạnh khui một lon bia cho vào miệng uống, nghe câu nói của cô liền
phun ra ngoài hết. Anh hơi bóp mạnh lon bia khiến nó mốp đi một góc, Uy Phong đặt
lon bia lên bàn, sau đó ngồi xuống như trấn tĩnh những gì mình vừa nghe từ miệng
của một cô gái có lòng tự trọng cao như cô ta.
-
Cô
cần tiền để làm gì? – Uy Phong hơi diệu giọng nói.
Ngọc Hân
không muốn kể ra việc của gia đình mình, càng không muốn lấy lòng thương hại từ
anh ta… Bản thân anh ta mà nói đối với cô là con người xấu xa bỉ ổi, nếu biết
cô gặp khó khăn sẽ càng châm chọc cô mà thôi.
Thấy cô không
trả lời, anh đưa lon bia lên miệng uống cạn một hơi rồi bóp nát lon bia kia mà
quăng vào tường nghe tiếng động chói tai. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại tức
giận, càng nhìn cô gái quỳ gối trước mặt mình lại càng tức giận. Anh đứng lên
đi về phía cô, bàn tay hơi nâng gương mặt cô lên… ánh mắt anh nhìn cô một cách
khinh bỉ nhất.
-
Van
xin tôi đi.
Ngọc Hân đưa
mắt nhìn Uy Phong, cổ họng cừng đờ… anh ta đang sỉ nhục cô…
-
Uy
Phong, tôi van xin anh. – Ngọc Hân khẽ nói.
Uy Phong nắm lấy tay cô mà kéo đi, cô tay bé nhỏ của cô bị anh siết chặt đến đỏ ửng lên. Ngọc Hân rất đau nhưng không hề lên tiếng, cô biết cô đang cần anh ta giúp đỡ chịu đựng một chút cũng chẳng sao. Anh đẩy cô vào trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soai-ca-em-den-day-de-anh-nguoc/748715/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.