Một tuần sau…
Ngọc Hân quay trở về một cuộc sống như mọi ngày, nhưng chỉ có một điều khiến cô cảm thấy khá khó chịu là sáng nào cô cũng phải chạm mặt tên con trai kiêu ngạo mang tên Uy Phong. Từ ngày biết cô làm công việc này, hằng ngày hắn ta đều châm chọc cô cho hả lòng hả dạ hắn… mà nói cho cùng thì cô và hắn cũng đâu có xích mích hay thù hận gì ghê ghớm, ấy vậy mà chẳng ngày nào hắn nói ra được câu nào tốt lành.
Và hôm nay cũng vậy, cô đang đứng trước mặt tên kiêu ngạo Uy Phong, những khi hắn châm chọc cô đều không màn đôi co trả lời chỉ im lặng mà bước đi.
- Cô gái giao báo. – Uy Phong gọi khi mà cô đã đặt tờ báo vào đúng vị trí của nó rồi quay lưng bước đi như không hề nhìn thấy anh.
- Tôi có tên. – Ngọc Hân quay đầu lại nói.
- Ừ nhỉ. – Anh bật cười. – Tên cô là cô gái lau giày.
- Đồ điên. – Cô quay đầu đi.
- Không phải sao, hay là cô gái say rượu. – Uy Phong bước đi theo phía sau.
Nhắc đến lần cô bị say rượu rồi nằm trên giường bên cạnh hắn, đã vậy còn ôm lấy tay hắn khiến gương mặt cô đỏ ửng lên mà cảm thấy vô cùng xấu hổ. Ngọc Hân quay đầu lại thì anh đã bước tới gần mình hơn… cô hơi thoái lui một chút.
- Anh muốn gì hả, tôi với anh có quen có ân oán gì hay sao… sao anh cứ mãi châm chọc tôi chứ.
- Không phải cô đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soai-ca-em-den-day-de-anh-nguoc/748713/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.