Thật sự về mặt diễn xuất thì Trác Nhiên vô cùng non nớt, vì cô mà Dạ Hiên phải quay đi quay lại mấy lần cùng cô, thật sự trong thâm tâm có vài phần áy náy.
Mặt trời lặn quả thật khiến tâm hồn con người thoải mái, nước bản dâng lên trên mỏm đá cô đang ngồi, ánh mắt nhìn ra xa, bầu trời vàng cam chiếu lên mặt cô chút ánh nắng yếu ớt cuối cùng của một ngày, đã rất lâu rồi cô không đi ngắm hoàng hôn, cảnh vẫn đẹp nhưng tâm trạng lại trống trải. Nước biển mơn man bàn chân cô như muốn cùng cô chơi đùa, nhưng tâm cô nhớ về thời điểm năm năm trước, cô và Nghiêm Triết cũng đã từng ngắm hoàng hôn, cùng nhau chơi đùa trên cát, nghĩ đến đó, nước mắt lại không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
Trời bỗng đổ mưa, không biết là giúp cô che đi những giọt nước mắt hay là trách cô ngu ngốc mãi vẫn chìm trong những ngày tháng xưa?
Tiếng gọi vang vọng trong cơn mưa, gió thổi qua tai lấn át hết âm thanh khác, mưa táp vào mặt đau rát, nước mắt nóng hổi lại theo đó mà tuôn ra, mắt cũng mờ đi khiến cảnh mưa càng thêm mờ ảo hơn. Áo trắng mỏng manh ướt đẫm nước dính vào cơ thể càng thêm lạnh lẽo, lãnh đến nỗi cả ngươi như cứng đơ lại, muốn cử động nhưng lại không thể cử động.
Vòng tay ấm áp như một mũi tiêm khiến cô giật mình thoát khỏi trang thái mất hồn, bên tai nghe thấy tiếng thở dồn dập của đàn ông, lại nghe thấy tiếng mắng chửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-yeu-2/2305260/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.