Mẹ anh niềm nở quay ra nắm tay cô, nét mặt vui vẻ không tả hết,'' Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?''
''Dạ con mười tám ạ.''
Bà đột nhiên ngẫm nghĩ:'' Mười tám, ừm cũng được, đang tuổi đẹp. Vậy con hiện đang học gì? Hay làm gì? Con nhà ai?''
'Mẹ đừng làm khó cô ấy, hỏi như hỏi cung vậy.'' Mạc Quân Thần đi ra gọi hai người vào ăn cơm, mặt mày anh nhăn nhó khi nghe mẹ anh hỏi cô.
''Dạ, con họ Hiểu con gái của Hiểu Phú Đằng ạ, con đang là diễn viên nhưng chỉ làm nửa năm nữa thôi con sẽ không làm nữa ạ.''
''Con gái của Hiểu Phú Đằng, ông già đấy cũng tốt tính lắm đấy cũng là bằng hữu của bố Thần nhi, mà sao lại bỏ nghề?''
''Con thấy con hợp với kinh doanh hơn, dù sao ngành con học cũng là kinh doanh.''
''Ừ, tốt lắm, vào ăn cơm thôi con, mẹ nói nhỏ nhé đây là lần đầu thằng bé dẫn bạn gái về nhà đấy, tính nó chả biết giống ai lăng nhăng lắm cơ, yêu hết người này đến người khác. Chỉ được cái đẹp trai chứ có cái gì nữa đâu thế mà cũng có người theo nó. Con chắc là nó theo đuổi trai mặt mới ngậm ngừi đồng ý nó hả, mẹ biết, hi hi lát nữa ăn xong mẹ cho con xem thứ này, giờ thì vào ăn thôi.''
''Vâng.'' Mẹ anh nói không để cho cô kịp trả lời nữa rồi, bà vui tính quá, cô thật sự rất có thiện cảm với mẹ anh.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, từ cá đến thịt, rau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-yeu-2/2305258/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.