Trác Nhiên thay đồ xong cùng Mạc Quân Thần xuống nhà, mẹ anh thật sự sắp đặt hết cả rồi, còn cố ý chuẩn bị cho cô một bộ váy dài cao cổ dài tay để che đi dấu vết đêm qua, những dấu xanh tím đó đến cô nhìn còn ngại ngùng.
( Tác giả cũng ngại ngùng)
Bước xuống cầu thang, mẹ anh cười cười:'' Ha ha,con dâu mệt hả? Xuống ăn cơm lấy lại sức nào.''
Cô chỉ biết cúi mặt xuống không dam nhìn thẳng, cô liếc liếc nhìn anh đang đi bên cạnh, lại thấy anh mặt như nở hoa, đúng là ăn no rồi có khác.
''Hừ đồ sói già độc ác.''
Anh nghe thấy tiếng cô mắng anh không giận mà còn cười to hơn, nét mặt vạn ý xuân. Mạc Quân Thần ghé sát vào tai cô thì thầm:'' Em là cừu à? ''
''Hừ anh ăn đúng là không chừa tý xương nào.'' Anh độc ác thật, khiến cô eo lưng đau nhức đi lại cũng khó khăn.
Anh thấy vậy liền vế cô lên nói to:'' Đau người thì nói, có gì đâu mà ngại ngùng.''
''Bỏ ra, mẹ anh nhìn kìa.''
''Nhìn thì sao, mẹ có mắt thì mẹ nhìn.''
Trả lời thế cũng được sao?Hừ cô mặc kệ anh, chỉ biết chửi thầm trong bụng.
Đặt cô xuống bàn ăn, cô vẫn ngại ngùng không dám ngẩng đầu, chào bố mẹ anh rồi ăn cháo, bát cháo nóng hổi thơm ngọn cộng thêm cô lại đang đói bụng, cô liền ăn hết hai bát.
''Diễn viên không cần giữ dáng à?'' Anh ghé vào tai cô.
''Không.''
Ăn xong, cô giúp mẹ anh thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-yeu-2/2305254/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.