Mặc Ngôn nằm trong phòng bệnh, hai mắt nhìn về phía cửa sổ, anh không biết mình là ai, không biết bản thân như thế nào. Không ai nhắc về quá khứ của anh, chắc chắn đã có chuyện tồi tệ xảy ra.
Tiếng ti vi thoang thoảng bên tai, Mặc Ngôn giật mình quay ra, cái tên ấy nghe thật quen, tại sao lại quen đến như vậy?
Lục Khải Chính? Cái tên cứ quanh quẩn trong đầu anh, sao càng nhắc đến lai càng đau đầu như vậy? Rốt cuộc là như thế nào?
""A AAAAAAAAAAA.."" Mặc Ngôn cầm điều khiển tắt vội ti vi, hai tay ôm chặt đầu. Đầu đau buốt, cảm giác như anh xe tải cán qua vậy.
Cửa phòng bệnh bật mở, bác sĩ nhanh chóng đi vào khống chế anh, phòng bệnh giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn.
Mặc phu nhân muốn vào nhưng bị ngăn cản, hai tay run rẩy nắm chặt, vội vàng gọi điện thoại.
""Mặc Thành, em con nó.... nó phát điên rồi, giờ phải làm sao đây? Mẹ lo quá.""
Đầu dây bên kia nói gì đó, trán bà giãn ra một chút, đứng bên cửa sổ nhìn vào phòng. Nhìn thấy con trai mình đau đớn bị bác sĩ khống chế tiêm thuốc, từng giọt lệ không tư chủ được lăn dài.
Tại sao con trai bà phải trải qua những điều tồi tệ như vậy?
Lau đi giọt nước mắt, nhìn gương mặt xanh xao đang nằm im trên giường, trong mắt trở lên lạnh lẽo. Tất cả là tại cô ta, chính cô ta đã hại con trai bà như vậy, gãy chân có là gì? Bà sẽ không để yên cho gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-yeu-2/2305201/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.