Khi Mộ Xuân trở về thì Vân Thiên Mộng đã đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy sắc mặt đầy mỏi mệt của Vân Thiên Mộng, Mộ Xuân định thổi tắt nến và rời đi, nhưng không ngờ Vân Thiên Mộng lại mở miệng hỏi: “Sao rồi?”
Nghe Vân Thiên Mộng hỏi, Mộ Xuân cầm giá cắm nến đi tới bên giường, nhỏ giọng nói với nàng.
“Tiểu thư, trong lòng lão gia đúng là rất yêu thương Tô di nương!” Thấy Vân Thiên Mộng nghe xong không nói gì, Mộ Xuân lại nói tiếp, giọng đầy trách cứ.
Hôm nay tiểu thư bị Tô di nương làm nhục, lão gia chân trước trách cứ Tô di nương, chân sau bỏ mặt Tô di nương, thế mà tới đêm lại gọi Tô di nương tới phòng mình.
“Mộ Xuân, lời này tốt nhất không nên nói trước mặt người khác!” Nghe Mộ Xuân bất bình thay cho bản thân, Vân Thiên Mộng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mặc dù chỉ tiếp xúc có nửa ngày với Mộ Xuân nhưng ở trong tướng phủ vốn bị Tô Thanh khống chế hoàn toàn này, cũng chỉ có Mộ Xuân đối tốt với nàng như thế mà thôi.
Vân Mộng đi tới Tây Sở quốc, cho tới thời điểm này, người duy nhất mà nàng có thể tin tưởng cũng chỉ có Mộ Xuân mà thôi.
Bởi thế, nàng không thể để cho Mộ Xuân vì miệng mà gặp họa được. Người mà nàng có thể tin tưởng duy nhất ở bên mình chỉ có tiểu nô tỳ này mà thôi.
Mà Mộ Xuân không nghĩ tới Vân Thiên Mộng lại quan tâm tới mình như thế, trên mặt hiện lên vẻ cảm kích, lập tức gật đầu đồng ý.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/168367/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.