Quản gia có nằm mơ cũng không nghĩ tới Vân Thiên Mộng sẽ vịn vào một cái xưng hô nhỏ nhặt này để bắt lỗi, trong lòng không nhịn được ảo não, tự trách bản thân sơ sẩy!
Lúc này, thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng vẫn ôn hòa, khóe miệng hơi mỉm cười, trong lòng lão thầm nghĩ nếu không phải có Thái Hậu là chỗ dựa thì vị Đại tiểu thư này làm sao dám nói chuyện như vậy!
Đoán rằng lúc này Vân Thiên Mộng chỉ phô trương thanh thế chứ bản thân nàng làm sao dám đắc tội một quản gia như lão được.
Nghĩ vậy lão bèn toét miệng ra cười, không để Vân Thiên Mộng vào trong mắt, nói: “Tiểu thư cần gì phải tức giận! Tô di nương mặc dù không phải là vợ cả nhưng nhiều năm nay mọi người đều gọi như vậy, huống hồ Tướng gia cũng ngầm đồng ý rồi! Tiểu thư không nên vì chuyện nhỏ này mà để tình cảm cha con xấu đi!”
Vân Thiên Mộng đã liệu trước được việc lão sẽ lấy ra lý do này nên cũng không tức giận mà nụ cười trên mặt càng tươi hơn một phần.
“Quản gia nói như thế ta không thoải mái chút nào. Tình cảm cha con giữa ta và phụ thân sao có thể vì sự tình khác mà sinh ra hiềm khích được!” Tuy nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt Vân Thiên Mộng nhìn tới lại khiến cho lòng lão run rẩy không ngừng.
Quản gia cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ có lẽ lúc này Vân Thiên Mộng đang cần xả giận nên lão vội vàng cười nhận tội: “Dạ dạ dạ, tiểu thư nói rất phải! Chỉ là, xưng hô thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/168365/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.