Chương trước
Chương sau
"Được!" Thật không ngờ, đối với thỉnh cầu của Vân Thiên Mộng, Thái Hậu lại đáp ứng ngay lập tức.
"Thế nhưng, người phải nhớ kĩ, không được làm chuyện ngốc nghếch nữa." Chỉ là khi Thái Hậu đưa mắt liếc qua vết thương trên đầu Vân Thiên Mộng lại nói thêm một câu như vậy, dường như là lo lắng rằng Vân Thiên Mộng thấy Tần Vương sẽ lại mất đi lý trí lần nữa.
Nghe ra được ý nhắc nhở trong lời của Thái Hậu, Vân Thiên Mộng cúi đầu, bình thản đáp lời: "Vâng!"
"Vân Tướng cũng đi vào cùng với Ai Gia thôi! Dù sao ngươi cũng là phụ thân của Mộng Nhi!" Thái Hậu lập tức xoay người nói với Vân Huyền Chi, chỉ là trong đôi mắt tinh anh kia lộ ra một chút trách cứ, dường như đang chỉ trích Vân Huyền Nhi không quan tâm nữ nhi của mình.
Nhận ra sự bất mãn của Thái Hậu đối với mình, Vân Huyền chi quét mắt qua Vân Thiên Mộng vẫn đang cúi đầu, lúc này mới cung kính nói: "Xin tuân theo ý chỉ của Thái Hậu!"
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Thái Hậu từ từ tiến về phía điện Kim Loan...
Có lẽ Thái Hậu lo cho vết thương trên đầu Vân Thiên Mộng mà thả chậm bước đi, lại vừa khéo cho Vân Thiên Mộng thời gian để quen thuộc với các mối quan hệ giữa các nhân vật.
"Vi thần tham kiến Thái Hậu! Ủa Vân tiểu thư đây là bị làm sao vây? Vì sao toàn thân là máu?"
Giữa lúc Vân Thiên Mộng đang sắp xếp lại những đoạn kí ức trong đầu thì từ phía trước truyền đến tiếng trêu tức, thanh âm bỡn đời cợt thế kia khiến bước chân đoàn người dừng lại.
"Sao Sở Tướng lại ở đây?" Gặp kẻ ngang nhiên đem vẻ ngoài của Vân Thiên Mộng ra bàn tán, sắc mặt Thái Hậu hơi sa sầm xuống, trong thanh âm lộ ra chút không hài lòng.
Mà Vân Huyền Chi cũng mặt mày tái mét, đôi môi nhếch lên đã thể hiện sự tức giận trong lòng ông ta.
Vân Thiên Mông khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lướt về phía trước Thái Hậu, thấy trước lối vào điện Kim Loan có một nam tử, mặt mang theo điệu cười nhạt đứng đó. Chỉ thấy hắn mặc một thân quan phục nhất phẩm màu đỏ tía, tôn lên vóc người vốn cao lớn vẻ cao quý hơn người, nhất là mai sắc như dao, mi như họa mực, mặt như hoa đào, mắt tựa sóng nước mùa thu, lại đang nhìn bọn họ chằm chằm, cười mà như không phải cười, thoạt nhìn càng tuấn tú hơn người, rốt cuộc so với Thần Vương lạnh lùng kia càng khiến người ta chú ý.
Mà Thái Hậu vừa rồi lại gọi hắn là Sở Tướng, vậy chẳng phải người này chính là Tả Thừa tướng tiếng tăm lẫy lừng của Tây Sở quốc - Sở Phi Dương hay sao?
"Bẩm Thái Hậu, thần có việc phải bẩm tấu Hoàng Thượng, không ngờ lại vừa khéo gặp được Thái Hậu!" Tuy là đang trả lời câu hỏi của Thái Hậu, nhưng ánh mắt của Sở Phi Dương lại xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Vân Thiên Mộng.
Chỉ là cặp mắt mang theo ý cười nhạt lại hàm ẩn cơ trí kia, khi phát hiện vẻ mặt bình thản, tự tin của Vân Thiên Mộng, cùng với ánh mắt nàng đang nhìn thẳng quan sát hắn thì hơi xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức sau đó bị bao phủ bởi vẻ tươi cười, hắn tự mình vén rèm cửa lên, cung kính mời Thái Hậu đi vào.
Động tác của Sở Phi Dương khiến cho nơi đáy mắt của Thái Hậu xẹt qua một tia ảo não, nhưng vì tiểu Thái giám đã hướng vào trong báo nàng đã đến, liền không còn cách nào khác phải đi cùng với Sở Phi Dương vào đại điện.
"Mẫu Hậu sao lại tự mình đến đây?" Vua Ngọc Càn đối với Thái Hậu là vô cùng tôn kính, tự mình đứng lên cung nghênh Thái Hậu!
Mà Thần Vương vốn vẫn đang đứng trong đại điện, khi nhìn thấy Vân Thiên Mộng trong mắt liền ngay lập tức hiện lên vẻ chán ghét.
Chính là lần này Vân Thiên Mộng cũng không bị thái độ chán ghét rõ rành rành của Thần Vương dọa đỏ mắt, vẫn chậm bước theo Thái Hậu mà từ từ bước vào đại điện.
Một mùi máu tươi nồng hơn trong đại điện tạt vào khuôn mặt đoàn người trong đại điện, ánh mắt Vân Thiên Mộng không khỏi tập trung vào chiếc cột trụ lớn sơn son khắc hình rồng kia.
Cây cột kia mặc dù đã được lau dọn sạch sẽ nhưng trên mặt thảm gần đó vẫn lưu lại một vết máu đỏ sẫm loang lổ, trong đại điện dù vẫn có hương trầm thoang thoảng cũng không có cách nào che giấu được mùi máu tươi gây mũi.
Đặc biệt là Thần Vương kia, trong mắt hắn ngoài vẻ lạnh lùng thì khi thấy bóng dáng nàng lại càng hiện rõ vẻ chán ghét không che giấu, điều này khiến trong lòng Vân Thiên Mộng tức giận. Xem ra, trong lòng Thần Vương hắn, mạng người lại bị khinh rẻ như vậy.
Mặc dù bản thân nàng đối với hành động tự sát của Vân Thiên Mộng cũng không đồng ý, càng xem thường sự nhu nhược của nàng ta, nhưng dù thế nào đi nữa, người cũng đã chết, xét đến cùng thì nàng ta cũng chỉ là một người đáng thương.
Vân Thiên Mộng cũng làm theo mọi người, hơi cúi đầu nghiêng người hành lễ với vua Ngọc Càn, rồi lập tức đứng lên, mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không thèm liếc Thần Vương một cái.
"Tất nhiên là vì chuyện của Mộng nha đầu! Thần Vương, Mộng nha đầu là nữ nhi của phủ Thừa Tướng, cũng là cháu gái của ai gia, ngươi còn có gì chưa vừa lòng?" Thấy Thần Vương vẻ mặt lạnh như băng đứng giữa đại điện, trong mắt Thái Hậu càng hiện lên tức giận, cất lời tràn ngập ý chất vấn.
Lời của Thái Hậu khiến Vân Thiên Mộng không khỏi thầm cau mày, lập tức bày ra bộ dạng si mê, lại một lần nữa liếc nhìn Thần Vương đầy thâm tình, nhỏ giọng than: "Vương gia..."
Một tiếng kêu mê luyến này làm đáy mắt Thần Vương lập tức kết băng, càng không lưu tình nói: "Bản vương đã nói rõ, cả đời này sẽ không lấy ngươi, thu lại hy vọng xa vời của ngươi đi!"
"Vương gia nói thế là thật chăng?" Vân Thiên Mộng ngay lập tức thu lại ánh mắt yếu ớt như nhược kia, lạnh lùng và bình thản khác thường mở miệng hỏi lại.
"Thật!" Không hiểu vì sao Vân Thiên Mộng đổi sắc mặt lại nhanh như vậy, nhưng nhớ tới vẻ nhu nhược của nàng trước đây, Thần Vương liền đáp lời không chút do dự.
"Như vậy tùy theo ý muốn của Thần Vương!" Lời nói cứng rắn của Thần Vương vừa được nói ra, Vân Thiên Mộng cũng liền mở miệng trả lời, giọng nói trong trẻo lạnh lùng rơi vào trong tai mọi người, lại khiến tất cả mọi người khiếp sợ!
Toàn bộ người ở đây đều không rõ, Vân Thiên Mộng trước đây vẫn khóc lóc van xin, thậm chí không tiếc dùng tính mạng để đánh đổi vì sao đột nhiên lại thay tâm đổi tính, chấp nhận để Thần Vương thoái hôn.
Điều này tất nhiên làm cho tất cả mọi người không tài nào giải thích nổi, nên đều cho rằng Vân Thiên Mộng bị đập đến hỏng đầu óc, đều hoài nghi nhìn về phía thiếu nữ đang đứng giữa đại điện kia....
Mà Vân Thiên Mộng - mặc dù vết thương trên trán có làm thương tổn khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vẻ thong dong bình tĩnh nơi đáy mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh là từ trước đến giờ chưa từng thể hiện qua, càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là Vân Thiên Mộng bây giờ dường như là đã trải qua một hổi thay da đổi thịt, toàn than toát ra một thứ ánh sáng ung dung tự tin, nhất thời khiến người xem ngây ngất.
“Ngươi cho rằng bản vương sẽ trúng chiêu lạt mềm buộc chặt này của ngươi?” Một tiếng cười nhạo đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng trong đại điện lúc này. Chỉ thấy ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai châm chọc của Thần Vương bắn về phía Vân Thiên mộng, đồng thời mở miệng ném ra một câu vô cùng nhục nhã nàng.
Vân Thiên Mộng dưới những ánh mắt khó hiểu xen lẫn kinh ngạc thì thản nhiên cười, lập tức quỳ xuống trước mặt vua Ngọc Càn:
“Xin Hoàng Thượng hạ chỉ, giải trừ hôn ước giữa thần nữ và Thần Vương. Từ nay về sau nam cưới nữ gả, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Ai cũng không nghĩ tới, lần này Vân Thiên Mộng nói là thật!
Nếu như nói, những lời trước đó của nàng khiến cho người khác cho là giận dỗi, thì bây giờ, thấy nàng tự mình xin chỉ dụ trong mắt mọi người đều hiện ra những tia sang bất đồng.
“Mộng Nhi, chớ nói bậy! Ai gia sẽ làm chủ cho ngươi, há lại để ngươi tự mình quyết định chuyện chung thân đại sự?” Người cất lời đầu tiên là Thái Hậu, chỉ thấy ánh mắt nàng tràn ngập sự cảnh cáo trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng, một tay có hơi kích động đè lại đầu vai của Vân Thiên Mộng, thầm dùng sức một chút, ý muốn nhắc nhở Vân Thiên Mộng im miệng!
“Mộng Nhi đa tạ Thái Hậu quan tâm! Chỉ là Thần Vương vốn là không có tình cảm với con, con cần gì phải ép buộc! Dù cho Mộng Nhi có gả được rồi e là cũng không có được hạnh phúc! Thái Hậu thương yêu Mộng Nhi, hẳn là người cũng không hi vọng Mộng Nhi sống không vui vẻ nha!” Vân Thiên Mộng dường như không cảm nhận được dụng tâm của Thái Hậu, trái lại vẻ mặt kiên định đáp lời, khiến Thái Hậu nhất thời không thể phản bác.
Thần Vương vẫn đứng một bên đến lúc này mới nhận ra mình bị tiểu nữ nhân này tính kế. Trước đó nàng bày ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhưng ngay sau khi nhận được câu trả lời của hắn liền đổi sắc mặt. Bây giờ, thấy vẻ mặt Vân Thiên Mộng bình tĩnh như nước, đáy mắt bình thản lạ lùng, không còn chút si mê nào đối với hắn. Sự thay đổi đột ngột này khiến lòng Thần Vương có chút mất mát, rõ ràng là nữ nhân này mới rồi còn vì hắn tự sát, vì sao ngay lập tức lại bất ngờ có biểu hiện chẳng để ý chút nào như vậy?
“Vân Thiên Mộng, ngươi….” Thần Vương vừa muốn mở miệng lại bị một giọng nam chặn cứng lấy.
“ Hoàng Thượng, nếu Thần Vương cùng cới Vân tiểu thư đều tự nguyện giải trử hôn ước, sao Hoàng Thượng không thành toàn cho bọn họ? Cũng bớt cho thiên hạ một đôi vợ chồng bất hòa!”
Chẳng ai ngờ, Sở Phi Dương vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng, mà những lời này của hắn khiến cho Thần Vương căm tức!
Đường đường là hôn sự của một thân vương, há lại là chuyện mà một Tả Tướng có thể chỉ trỏ? Chỉ là, một chuyện này vốn là do một tay hắn làm ra, nếu bây giờ đi giữ lại Vân Thiên Mộng chẳng phải là tự vả vào mặt mình?
Ngay khi Thần Vương còn đang cau mày suy nghĩ, Vân Thiên Mộng lại bất ngờ mở miệng: “Xin Hoàng Thượng cùng với Thái Hậu xét cho Mộng Nhi từ thuở nhỏ đã mất đi mẫu thân mà thành toàn việc này!”
Thấy vẻ mặt kiên định của Vân Thiên Mộng, Ngọc Kiền Đế cùng với Thái Hậu trao đổi ánh mắt, trầm tư hồi lâu mới tiếc hận mà rằng: “Đã như vậy, hôn sự này, bãi bỏ thôi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.