Quân lính bảo vệ thành tuần tra ban đêm ngay lập tức quay người chạy về hướng cổng thành mà những người còn lại thì ứng phó với người lính đưa tin ngoài thành.
Đêm khuya, trời tối người vắng cũng chỉ còn những kẻ không thể say giấc ban đêm là còn thức. Giang Mộc Thần mấy ngày gần đây trừ vào triều thì chỉ ngồi ngây ngốc một mình trong thư phòng, mà thường thường chỉ ngẩn ngơ một cái là cả một đêm. Làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc hắn ở thư phòng đến cùng là làm gì mà sai Ninh Phong canh giữ ở bên ngoài thư phòng không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Ngay khi thấy quản gia của Thần Vương phủ dẫn theo binh sĩ bảo vệ thành tới gần, Ninh Phong vẫn liều đánh tiếng với Giang Mộc Thần.
“Vương gia!”
“Chuyện gì?” – Âm thanh trầm thấp lạnh lùng truyền từ trong phòng ra, so sánh với thanh âm lạnh lẽo như đêm tháng hai thường ngày của Giang Mộc Thần còn lãnh hơn vài phần.
“Vương gia, tám trăm dặm cấp báo!” – tên lính đưa tin cố gắng chịu đựng hàn khí quanh than, thận trọng mở miệng. Ầm một tiếng cửa thư phòng bị đẩy ra, Giang Mộc Thần mặc một thân cẩm bào xanh ngọc đứng dậy, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của binh sĩ bảo vệ thành lạnh giọng hỏi:
“Cấp báo tám trăm dặm của nơi nào?”
Bị Giang Mộc Thần hỏi như thế, tên lính vệ thành lập tức sững sờ, thực tế lúc này đôi mắt như hàn tinh của Thần Vương nhìn hắn chằm chằm khiến cho trán hắn không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677251/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.