Dịch giả: Phượng Vũ
Ngọc Càn Đế giật vạt áo ra khỏi tay Hoàng hậu, nhìn nàng ta khóc như lê hoa đái vũ mà hắn lại không nổi lên một chút lòng thương cảm nào, chỉ thấy thất vọng trong lòng. Không ngờ hoàng hậu nhìn ôn nhu, hiền thục lại thực sự ngoan độc như thế, vì lòng ghen mà ngay cả tư thế mẫu nghi thiên hạ cũng vứt bỏ, còn lấy cả con gái của mình ra để làm thẻ đánh bạc trong việc tranh giành tình cảm. Thực đúng là một nữ tử không biết từ bất cứ thủ đoạn nào.
Hai tay mất điểm tựa, thân thể Hoàng hậu ngã nhào ra mặt đất, bàn tay mịn màng vì chà xát lên nền gạch xanh mà chảy máu. Nhưng lúc này nàng ta không để ý được nhiều đến thế, vì không có cung nữ thiếp thân nâng dậy nên chỉ có thể tiếp tục ngồi lên, quỳ trước mặt Ngọc Càn Đế, tiếp tục khóc lóc: “Hoàng thượng, nô tì vào cung đã nhiều năm như thế, vẫn luôn một lòng một dạ với Hoàng thượng. Sao nô tì có thể làm ra một chuyện khiến Hoàng thượng tức giận như chuyện này được chứ? Công chúa cũng là do bản thân nô tì hoài thai mười tháng mới sinh ra được, sao nô tì lại không thương nó cho được, sao có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương kia? Hoàng thượng nghĩ xem, người là chỗ dựa duy nhất của nô tì và công chúa, sao nô tì lại có thể tự mình phá hủy đi bức tường dựa của mình chứ?”
Nghe Hoàng hậu trăm miệng một lời nhắc tới vợ chồng đồng lòng, Dung Quý Phi biết nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677238/chuong-150-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.