(Có vẻ như 1 phần trước của chương này đã bị mất – không tìm thấy trên tất cả các trang text nên không thể dịch được. Nội dung đại khái của phần bị mất này là Thụy Vương xin ban hôn với Hạ Hầu An) Ngọc Càn Đế nhìn tình hình trong điện, có vẻ như Thụy Vương quyết tâm phải xin được đạo thánh chỉ ban hôn này, mà Hạ Hầu tộc lại có vẻ không muốn chút nào, nếu không Hạ Hầu tộc trưởng cũng không dứt khoát từ chối như thế. Hạ Hầu An lớn lên quả thật sắc nước hương trời, giống như u lan trong trẻo mà lạnh lùng, lại có khí chất phong tình của nữ nhân dị tộc mà các tiểu thư chốn kinh đô không thể có, khó trách Thụy Vương lại chọn trúng nàng. Nhưng nhìn biểu lộ lúc này của Hạ Hầu An, đôi mắt nàng lạnh lùng nhìn thẳng không sợ sệt, sợ là điều này do Thụy Vương tự mình quyết định, còn công chúa Hạ Hầu tộc có vẻ như rất không bằng lòng. Sở Vương và Sở Phi Dương dù không bày tỏ thái độ gì, nhưng những lời mà Vân Thiên Mộng vừa nói cũng đã nói thay tâm tư của họ rồi. Ngọc Càn Đế mỉm cười giơ tay để Vân Thiên Mộng ngồi xuống, nói: “Sở phu nhân mau ngồi đi. Chuyện tứ đệ cầu tình là chuyện vui, mọi người cũng không cần khẩn trương như vậy. Từ xưa nhân duyên là do trời định, Tứ đệ và công chúa có duyên thì cũng không tới phiên trẫm chỉ hôn. Tứ đệ này của ta trước giờ đều mắt để cao hơn đầu, đến nay trong phủ còn chưa có cả Trắc phi, hôm nay vừa thấy công chúa đã yêu thương, có thể thấy được tấm chân tình của hắn.” Ngọc Càn Đế nói quanh quẩn một thôi một hồi, nghe như là vì cả hai bên mà suy nghĩ, nhưng kỳ thực nếu nghĩ kỹ thì sẽ thấy đây rõ ràng là đang khơi mào mâu thuẫn của hai bên. “Đa tạ Hoàng thượng!” Vân Thiên Mộng khẽ phúc thân, sau đó chân thành ngồi xuống, khóe miệng vẫn mỉm cười nhẹ, nói tiếp: “Hoàng thượng nói đúng. Thụy Vương gia chính là long phượng trong nhân gian, ánh mắt tất nhiên cao hơn người thường. An Nhi của chúng ta may mắn có được ưu ái của Vương gia đúng là phúc khí của nàng. Nhưng An Nhi dù sao cũng là công chúa của Hạ Hầu tộc, không chỉ là viên ngọc quý trên tay ông ngoại mà ngay cả ông nội cũng rất yêu thương nàng, coi nàng như cháu gái ruột, tất nhiên chuyện tuyển phò mã không thể cứ thế mà qua loa quyết định được. Huống hồ, mọi người ai cũng yêu thích cái đẹp, mong Vương gia hãy tạm hoãn lại chuyện này, đừng để ấn tượng nhất thời của mình làm ra quyết định sai lầm gì.” Thấy Thụy Vương quỳ mãi không chịu đứng dậy, Vân Thiên Mộng liền nhắc tới chỗ dựa của Hạ Hầu An, lúc này không chỉ Hạ Hầu tộc mà còn có cả Sở Vương cũng đã trở thành tấm gỗ vịn chắc chắn rồi. Không chỉ nhắc tới hai chỗ dựa vững chãi này, nàng còn thầm chỉ trích Thụy Vương quyết định chuyện cả đời qua loa chóng vánh, giống như trước đây hắn nhất thời vì tức giận Hải Trầm Khê mà bỏ đi, làm hại đến tính mạng của ba vạn tướng sĩ, thậm chí bản thân mình còn bị bắt làm tù binh. Tính tình nóng nảy lỗ mãng đó hôm nay lại tái hiện trên dạ yến, làm gì có con gái đại thần nào muốn gả cho một kẻ không bao giờ nhìn tới hậu quả như thế chứ? Lời của Vân Thiên Mộng thanh thúy êm dịu nhưng không khỏi khiến cho tâm của Thụy Vương chìm xuống, trong lòng bừng lên lửa giận. Chỉ là hôm nay thân phận nàng đã khác, không phải là người hắn muốn động là động được, chỉ có thể cúi thấp đầu, cắn răng đặt tia hy vọng cuối cùng vào Ngọc Càn Đế. Còn Hạ Hầu An nghe Vân Thiên Mộng nói vậy thì trong lòng mới thở ra, cũng không ngờ chị dâu của mình bá đạo tới mức ngay cả Vương gia cũng dám đắc tội. Thấy được ánh mắt lo lắng của Hạ Hầu An, Vân Thiên Mộng chỉ cười với nàng một cái, dùng ánh mắt để nói cho nàng biết hết thảy hậu quả đã có biểu ca của nàng lo rồi. Lúc này Sở Vương và Sở Phi Dương không đứng ra bác bỏ lời nói của mình, đó là một cách ngầm thể hiện quan điểm, lập trường của họ. Mà một phu nhân phản bác lời của mình, Thụy Vương dù phải ăn thiệt thòi nhưng cũng không bị đám quan lại làm khó. Nhưng nếu để Sở Vương và Sở Phi Dương lên tiếng, lúc ấy chỉ sợ lại bắt đầu khơi mào sự tranh luận của mấy phe phái trong triều, loạn lại càng thêm loạn. “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu! Chẳng lẽ Sở phu nhân cho rằng bổn vương không có tư cách này?” Thụy Vương không hề từ bỏ ý định của mình, lại chất vấn ngược lại. Dù quyền thế của hắn không bằng Thần Vương, Hải Trầm Khê, nhưng từ nhỏ hắn đã sống an nhàn sung sướng, dù là câu hỏi lãnh đạm nhưng cũng mang theo hàn ý khiếp người, khiến cho nhiều khuê tú ngồi trong điện đang chờ xem kịch vui không khỏi lo lắng thu hồi ánh mắt, tránh đắc tội vị Vương gia này. “Vương gia nói đùa rồi! Vương gia được Hoàng thượng tin cậy trọng dụng, tất nhiên ngài chính là rường cột của nước nhà. Còn chúng ta cũng chỉ mong An Nhi gả được một phu quân lưỡng tình tương duyệt, nếu không trên đời này chẳng phải sẽ thêm một đôi vợ chồng bất hòa sao? Đây chẳng phải là đã phụ sự mong đợi cũng như tấm chân tình của Vương gia rồi? Vương gia, ngài nói xem có đúng hay không?” Vân Thiên Mộng cười nói. “Tứ đệ, ngươi cứ đứng lên trước đi. Nếu là yểu điệu thục nữ, vậy ngươi cũng nên phí thêm một chút tâm tư đi!” Nghe Vân Thiên Mộng phân tích, Ngọc Càn Đế bèn nhìn Thụy Vương, sau đó gật đầu ra hiệu cho Dư công công. Dư công công tiến lên, hai tay đỡ Thụy Vương đứng dậy. Ngọc Càn Đế tạo cho Thụy Vương một cái thang để leo xuống, cũng tiện thể bày ra bộ dáng tốt bụng hòa ái của mình với quần thần. Thụy Vương nghe được ý tứ của Ngọc Càn Đế, trong lòng dù không muốn nhưng vẫn phải theo Dư công công đứng dậy, hai mắt mang theo vẻ quyết tâm nhìn về phía Hạ Hầu An. Hạ Hầu An cực không thích ánh mắt như lửa nóng đó nên nghiêng mặt tránh đi, sau đó nàng bưng chén rượu lên ngăn trở cặp môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói với Vân Thiên Mộng: “Chị dâu, vừa nãy phải đa tạ rồi!” Vân Thiên Mộng bỏ qua ánh mắt của Thụy Vương, cũng nâng chén rượu khẽ chạm với chén rượu của Hạ Hầu An, cười: “Tiện thay thôi!” Nhưng lần này tránh được, chỉ sợ lần sau cũng không may mắn đến vậy. Huống hồ hôm nay tất cả đều biết rõ Thụy Vương nhìn trúng Hạ Hầu An rồi, Ngọc Càn Đế lại cho Thụy Vương một câu trả lời lập lờ nước đôi, chỉ sợ các đại thần sau hôm nay khi về nhà, chuyện đầu tiên làm sẽ là dặn dò con cháu trong nhà tránh xa Hạ Hầu An một chút. Mặc dù tương lai Hạ Hầu An quay về Lạc Thành nhưng trong thiên hạ nơi nào chẳng là đất của hoàng đế, chỉ cần một đạo thánh chỉ cũng có thể triệu nàng về kinh thành. Đến lúc đó, dù có là Sở Vương phủ cũng không thể kháng chỉ không tuân được. Uống xong chén rượu của mình, Vân Thiên Mộng lại ngắm nhìn dung nhan quá mức chói mắt của Hạ Hầu An, đôi mày thanh tú không nhịn được khẽ chau lại. “Vương gia thất bại trên chiến trường, không ngờ trong tình trường cũng lại thất ý, hay là nên cúi đầu thắp hương với Bồ Tát, nếu không sợ là còn có chuyện gì không may ập đến thì sao?” Hải Trầm Khê là kẻ thích mang thù trong người, đối với sự khiêu khích của Thụy Vương trước đây cũng chưa từng rơi xuống thế hạ phong, nhưng dù sao hắn cũng là Hải Quận Vương, chưa từng bị người ta đối đãi như thế bao giờ, vậy nên thấy Thụy Vương bị nhà gái cự tuyệt thì không khỏi muốn đả kích một phen. Lời của hắn vừa nói ra, Thụy Vương lập tức xoay đầu lại, hai mắt mang theo hận thù nhìn Hải Trầm Khê, cười lạnh: “Hải Quận Vương hãy nói rõ một chút? Vừa rồi không phải Quận Vương nói bổn vương được tiên đế phù hộ, sao giờ lại đề nghị ta vào chùa thắp hương? Quận Vương nói trước sau đầy mâu thuẫn như thế, ngày sau sao có thể thống lĩnh quân đội ra trận đây?” Hải Trầm Khê lơ đễnh lắc nhẹ chén rượu trong tay, cười nhẹ: “Vừa rồi Hoàng thượng cũng đã nói, nhân duyên là do trời định, Vương gia cần gì phải cưỡng cầu như thế?” Hải Trầm Khê vừa nói dứt lời, trong lòng Thụy Vương đã nổi lên địch ý. Hắn cho rằng Hải Trầm Khê nói tới chuyện của mình và Hạ Hầu An là vì người này muốn cướp đoạt giai nhân, đang định mở miệng tranh luận thì có thanh âm báo Thái hậu khởi giá hồi cung, vì thế đành nuốt tức giận vào bụng, sau đó theo mọi người đứng dậy tiễn Thái hậu trở về. Thái Hậu trước khi trở về còn gọi theo Khúc Phi Khanh, bảo nàng tiễn mình về cung Phượng Tường. Thái Hậu rời đi không bao lâu thì Ngọc Càn Đế cũng bãi giá, để lại Dư công công tiếp tục chủ trì yến tiệc. Thụy Vương thấy Hạ Hầu An và Vân Thiên Mộng ngồi với nhau, đang định tiến lên bắt chuyện thì đã bị Dư công công cản lại. “Vương gia, Hoàng thượng gọi ngài tới Thượng thư phòng!” Dư công công tay cầm phất trần quét ngang cản lại, chỉ thấy hắn mang theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, trong âm thanh đầy vẻ cung kính. “Một chút nữa ta sẽ đi, ngươi mau tránh ra, ta muốn nói với Hạ Hầu tiểu thư mấy lời!” Thụy Vương đẩy Dư công công ra nhưng không ngờ Hạ Hầu An đã ra tới ngoài cửa điện, hắn lòng nóng như lửa đốt muốn cất bước đuổi theo. “Kính xin Vương gia dừng lại. Trước bắt bao người, biểu muội của bổn tướng có thể tự tiện trao đổi cùng nam nhân khác sao?” Dư công công còn đang luống cuống cản Thụy Vương lại thì Sở Phi Dương đã đi tới. Mặc dù không phải trên triều đường nhưng khí thế quanh thân của Sở Phi Dương vẫn làm kẻ non nớt như Thụy Vương phải sợ hãi. Mà trong lòng Thụy Vương cũng biết rõ, muốn cưới được Hạ Hầu An thì không được đắc tội người của Sở gia, vì vậy bèn đè xuống tâm tư, cười ôn hòa trả lời: “Sở tướng nói đúng lắm, là bổn vương suy nghĩ không chu toàn rồi. Dư công công, chúng ta mau đi thôi.” Nói xong, Thụy Vương liền quay người đi theo Dư công công về phía Thượng thư phòng. Đúng lúc này, Sở Bồi cũng đi qua bên người Sở Phi Dương. Hai cha con nhìn nhau nhưng không ai nói với ai một lời. Hàn Ngọc thấy mọi người cùng tán đi bèn đứng dậy đi tới bên Hàn Triệt, thấy hắn đặt chén rượu xuống mới cười nói: “Ca ca, chúng ta mau về nhà thôi!” Hàn Triệt nghe tiếng của muội muội bèn không nhìn theo Thụy Vương nữa, cười đầy hòa ái: “Muội đó, thật sự là quá nghịch ngợm!” Hàn Ngọc tinh nghịch thè lưỡi ra, sau đó thấp giọng nói: “Chúng ta không có lòng thấy người sang bắt quàng làm họ, cần gì phải ngồi ngay ngắn để người ta lựa chọn làm gì. Ca không thấy công chúa Hạ Hầu tộc xinh đẹp thoát tục đã rước phải tai bay vạ gió thế nào à?” “Ngọc Nhi!” Tuy Hàn Ngọc nói rất khẽ nhưng ở đây thiết gì cao thủ võ công cao cường. Nếu để bọn họ nghe thành muội muội nhà mình đang coi thường uy nghiêm của hoàng gia, lúc ấy chỉ sợ cha mẹ ở quê cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Hàn Ngọc biết mình lỡ lời nên lập tức ngậm miệng, ánh mắt giảo hoạt nhìn xung quanh, sau đó mới đi theo Hàn Triệt rời khỏi đại điện. Mọi người cùng nhau rời đi, các nữ quyến cũng nhao nhao leo lên xe ngựa của nhà mình để rời khỏi cung. Cốc lão thái quân cùng Vân Thiên Mộng nói chuyện phiếm một hồi rồi cũng vào trong xe ngựa, nhưng xe ngựa cũng không đi ngay mà còn chờ Khúc Phi Khanh trở ra từ cung Thái Hậu. Lúc này, Lan cô cô từ chỗ tối đi ra, đứng ở bên ngoài xe ngựa cung kính nói: “Nô tài bái kiến lão thái quân. Thái Hậu có chỉ, hôm nay Khúc tiểu thư nghỉ lại ở cung Phượng Tường. Thái Hậu mời lão thái quân mau về thôi kẻo ảnh hưởng tới thân thể.” “Làm phiền Lan cô cô truyền lời rồi. Nhưng hôm nay đã muộn rồi, Phi Nhi là tiểu thư khuê các, thật sự không tiện ở lại trong hậu cung. Mong Lan cô cô trở lại một chuyến bẩm báo, để Phi Nhi theo lão thân về phủ Phụ Quốc công!” Trong xe ngựa vang lên thanh âm của Cốc lão thái quân, thanh âm uy nghiêm khiến người ta không có cách nào cự tuyệt. Trong lòng Lan cô cô không ngừng xiết chặt. Đây là mệnh lệnh của Thái hậu, nàng là người của Thái Hậu, chỉ có thể vì Thái Hậu mà làm việc. Bên ngoài xe ngựa lại vang lên tiếng cung kính của Lan cô cô: “Bẩm lão thái quân, đây là ý chỉ của Thái Hậu, kính xin lão thái quân đừng làm khó nô tài.” Cốc lão thái quân ngồi trong xe, lúc nghe được mấy chữ “ý chỉ của Thái hậu” thì cười lạnh lùng. “Nếu đã vậy, lão thân cũng chỉ có thể cùng Phi Nhi nghỉ lại ở cung Phượng Tường mà thôi!” Tiếng nói vừa dứt, Lan cô cô liền nghe thấy trong xe ngựa có tiếng vang truyền ra. “Sao có thể phiền tới lão thái quân được. Thái hậu chỉ muốn cùng tiểu thư trò chuyện một đêm, sớm mai sẽ để Cù công công tiễn tiểu thư trở về phủ. Kính xin lão thái quân mau trở về, nếu không nô tì thực không biết phải bẩm báo lại với Thái Hậu thế nào!” Nhìn Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ một lần nữa ra khỏi xe ngựa, Lan cô cô mở miệng đầy khó xử. “Có chuyện gì mà vừa rồi không nói trên yến hội chứ? Lúc này đêm dài, vạn nhất làm ảnh hưởng tới các chủ tử trong nội cung thì chẳng phải là sai lầm của phủ Phụ Quốc Công hay sao? Ngươi lập tức đưa ta đi gặp Thái Hậu, hết thảy tội trạng ta sẽ chịu trách nhiệm!” Cốc lão thái quân đâu phải là người có thể mặc người ta tùy tiện đùa bỡn. Bà có thể dạy được ra một Thái Hậu, tâm cơ tất nhiên không thấp hơn con gái mình. Hôm nay Thái Hậu lại ba lần bốn lượt chạm đến cháu gái của bà, lửa giận trong lòng Cốc lão thái quân đã sớm không thể khống chế được rồi. Vừa rồi trong bữa tiệc Thái Hậu lại công khai truyền chỉ cho Khúc Phi Khanh đưa mình hồi cung, Cốc lão thái quân thực sự không muốn, e là sẽ xảy ra chuyện ngoài dự liệu. “Nô tài ra mắt lão thái quân!” Lúc này, Cù công công lại bước nhanh tới, trong tay cầm ý chỉ của Thái hậu. Hắn không tuyên đọc mà cung kính dâng lên Cốc lão thái quân, thấp giọng nói: “Lão thái quân, đây là ý chỉ của thái hậu, tối nay không kẻ nào được tiến cung!” Cốc lão thái quân không thèm nhìn ý chỉ kia, hai mắt nhìm chằm chằm vào hai kẻ cản đường mình, trong lòng cười lạnh không thôi. “Ngoại tổ mẫu, nếu Thái hậu đã có ý tốt thì chúng ta cứ trở về thôi. Huống hồ có Thái hậu ở đây, ai có thể khi dễ biểu tỷ được cơ chứ?” Lúc này, xe của Sở tướng phủ đi tới, Vân Thiên Mộng cũng nghe được những lời kia nên phải lên tiếng can ngăn. Mọi người theo thanh âm nhìn tới thì thấy Vân Thiên Mộng đi ra khỏi xe ngựa, nhìn Cốc lão thái quân nói tiếp: “Thái hậu yêu thương biểu tỷ như thế, tất nhiên sẽ không khiến biểu tỷ phải tổn thương. Chúng ta mau ra khỏi cung thôi, đừng làm chậm trễ thời gian của Cù công công và Lan cô cô nữa.” Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ đồng thời nhìn về phía Vân Thiên Mộng, không rõ ngày bình thường nàng che chở Khúc Phi Khanh như thế, sao lúc này lại mở miệng can ngăn? “Mẫu thân, bên ngoài nhiều sương, con dìu mẹ vào xe ngựa. Lúc này Phi nhi sợ cũng nghỉ ngơi rồi, chúng ta không cần phải đợi nữa.” Trong lòng hai người vô cùng tin tưởng Vân Thiên Mộng, thấy Vân Thiên Mộng nói vậy nghĩa là nàng có cách cứu Phi Khanh mà không cần xông vào cung Phượng Tường rồi. Vì thế Quý Thư Vũ lại dìu Cốc lão thái quân trở về xe ngựa. Cù công công và Lan cô cô cũng không hiểu tại sao Vân Thiên Mộng lại đột nhiên thay đổi chủ ý như thế, rõ ràng lần trước còn thẳng thừng từ chối yêu cầu của Thái Hậu, sao lần này nàng lại nói giúp cho Thái Hậu cơ chứ? “Về tướng phủ!” Vân Thiên Mộng quay người tiến vào xe ngựa, lên tiếng phân phó cho xa phu. “Lan tỷ tỷ, chúng ta cũng mau về thôi!” Thấy hai chiếc xe ngựa đều đã ra khỏi cung, Cù công công yên tâm mở miệng nhắc nhở. Lan cô cô lo lắng nhìn theo cho đến khi hai chiếc xe ngựa khuất hẳn ngoài cửa cung, lúc này mới nhẹ gật đầu, quay người đi về phía cung Phượng Tường. Không ngờ, cuộc đối thoại của mấy người họ lại rơi vào tai một đôi huynh muội vừa bước ra. Hàn Triệt khép hai mắt suy tư về mấy lời mới nghe được, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc và ngưng trọng, còn mang theo chút sát khí nhè nhẹ! Hàn Ngọc nhìn ca ca của mình, trong lòng hiểu rõ, sau đó lấy ra một phong thư đưa cho Hàn Triệt, nhỏ giọng nói: “Đây là thư cha mẹ bảo muội mang tới!” Hàn Triệt khó hiểu nhìn muội muội, không biết có việc gì mà cha mẹ lại phải viết thư mà không dặn qua Hàn Ngọc được? Mặc dù trong lòng có thắc mắc nhưng hắn vẫn nhận lấy phong thư, sau khi cất cẩn thận vào trong áo thì mới cùng muội muội lên xe ngựa trở về Hàn phủ mới sửa sang xong ở kinh thành. Ánh trăng mông lung, sương ướt đẫm cành lá, gió lạnh thổi qua vạn vật nhưng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Hàn Triệt mặc trường bào đứng ở trong sân trước thư phòng, hai tay bắt sau lưng đang nắm chặt một tập thư. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, hai mắt đầy hàn khí, đôi môi hơi nhếch lên, sát khí quỷ dị vờn nhẹ quanh thân. Hàn Ngọc lo lắng nhìn Hàn Triệt một thân áo mỏng đứng bên ngoài, trong lòng không khỏi thầm than, vội vàng cầm áo choàng khoác lên cho hắn, rồi cùng hắn đứng ở trong sân ngắm trăng. “Ngọc Nhi, muội đã biết rồi phải không?” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên làm cho Hàn Ngọc đỡ căng thẳng một chút. Xem biểu hiện này của ca ca thì cảm xúc của hắn lúc này cũng không quá tệ. “Trước khi muội vào kinh, mẹ đã nói rồi! Đại ca, cha mẹ nói hết choc a biết vì không muốn giấu diếm chuyện gì. Về phần kế tiếp thế nào, hai người sẽ không can thiệp vào quyết định của huynh.” Nghe thanh âm lo lắng của muội muội, Hàn Triệt nở nụ cười, vốt mái tóc dài hơi rối của Hàn Ngọc, cười nói: “Ta biết rồi, chỉ hơi đường đột một chút mà thôi. Muội mau đi nghỉ ngơi đi, bên ngoài gió lớn, cẩn thận kẻo trúng phong hàn.” “Chuyện đó…” Hàn Ngọc định mở miệng nói tiếp, nhưng thấy ánh mắt quật cường của Hàn Triệt thì vội ngậm miệng lại, sau đó gật gật đầu, dặn dò Hàn Triệt đi nghỉ ngơi sớm, còn mình thì trở về phòng. Nàng vừa rời đi, biểu lộ của Hàn Triệt trở nên lạnh như băng, sau đó nhanh chóng ra khỏi sân nhỏ… Hôm sau vào giờ chầu sớm, không ngờ Ngọc Càn Đế lại không thiết triều. Đám quan lại chờ một hồi lâu thì thấy Dư công công mang theo sắc mặt nặng nề bước vào Kim Loan điện, tuyên bố bãi triều. “Dư công công, Hoàng thượng làm sao vậy? Có phải long thể người không khỏe không?” Vân Huyền Chi vội vàng giữ Dư công công lại hỏi. Dư công công nhìn chúng đại thần đang đưa ánh mắt nhìn mình chằm chằm thì trong lòng không khỏi ảo não, cười đáp: “Để cho các vị đại nhân lo lắng rồi. Hoàng thượng sau khi dự cung yến lại uống thêm vài chén với Thụy Vương nên trúng phải phong hàn. Thái y đang bắt mạch cho Hoàng thượng rồi, tin tưởng người sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.” Với lời giải thích này, đám đại thần cáo già sao có thể tin tưởng, vẫn tiếp tục vây lấy Dư công công tìm hiểu chuyện hậu cung. “Không rõ hôm qua vị nương nương nào thị tẩm khiến cho long thể nhiễm lạnh vậy, quả thật thất trách!” Một gã võ tướng miệng nhanh hơn đầu óc lên tiếng, một đám quan văn vội vàng tránh xa hắn để khỏi bị cái miệng hắn làm cho liên lụy. “Tướng quân thật sự biết nói đùa rồi!” Dư công công là lão yêu đã thành tinh ở trong cung nên sớm đã quen ứng phó với những chuyện này, bèn chắp tay nói: “Các vị đại nhân, nô tài còn phải đi hầu hạ hoàng thượng, không thể ở lại lâu, kính xin các vị thứ lỗi!” Nói xong, Dư công công liền nhanh chóng rời khỏi điện Kim Loan. Lúc này, trong điện Cam Lộ toàn là tiếng khóc. Thái Hậu toàn thân run rẩy nhìn Thụy Vương và tiểu cung nữ quần áo xộc xệch, tóc tai rối loạn, tức giận đến mức nói không ra lời. Lan cô cô nhíu mày nhìn tiểu cung nữ kia, trong lòng cũng không rõ tại sao người của Hoàng hậu nương nương lại xuất hiện ở đây, mà người ngủ lại Cam Lộ điện cũng không phải là Hoàng thượng mà lại là Thụy Vương? Điều khiến Thái Hậu và Lan cô cô bận tâm nhất là Khúc Phi Khanh đang ở đâu? Vì sao lại không ở trong Cam Lộ điện? “Thái hậu xin bớt giận, mời ngài uống một chút trà!” Không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, lúc này cũng không phải thời cơ để Thái Hậu trách phạt hai người họ. Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, nếu Thái hậu mở miệng trước, chỉ sợ sẽ làm Hoàng thượng ngờ vực thêm mà thôi. “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Đúng lúc này, hoàng hậu nhận được tin vội vội vàng vàng đi tới. Bên ngoài Cam lộ điện hiện tại đang đầy cấm vệ quân, còn do chính Ô đại nhân tự mình gác làm cho lòng của Hoàng hậu không khỏi trầm xuống, trên mặt càng tái nhợt, chỉ có thể cố gắng đi vào bên trong. “Nô tì tham khiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu!” Nhìn hai người ngồi ở đó, Hoàng hậu vội vàng hành lễ, nhưng ánh mắt không khỏi vụng trộm liếc xem sắc mặt của hai người. Ngọc Càn đế mặt mũi tái nhợt, môi mím lại không nói, ánh mắt đầy hung quang và sát ý. Còn Thái Hậu thì vẻ mặt giận dữ, toàn thân run rẩy, nhìn thấy mình thì đưa ánh mắt chuyển đi nơi khác. “Hoàng hậu, đây chính là nha đầu trong cung nàng sao?” Tuy là câu hỏi nhưng thanh âm của Ngọc Càn Đế lại gần như là khẳng định. Ánh mắt Hoàng hậu nhìn theo hướng chỉ tay của Ngọc Càn đế, vừa nhận ran ha hoàn hồi môn của mình thì sắc mặt trở nên trắng bệch. Không hiểu tại sao nha đầu này lại xuất hiện ở Cam Lộ điện? Dưới ánh mắt hung mãnh của Ngọc Càn Đế, Hoàng hậu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận: “Bẩm hoàng thượng, nha đầu này đúng thật là người của nô tì. Không biết nàng đã phạm phải lỗi gì mà lại làm cho Hoàng thượng và Thái hậu tức giận?” “Lan Nhi, ngươi dẫn những người khác lui hết ra ngoài, không có lệnh của bổn cung không ai được phép bước vào điện Cam Lộ một bước!” Thái Hậu nghiêm nghị mở miệng, Lan cô cô vội vàng dẫn theo đám cung nữ thái giám rời đi hết, chỉ để lại mấy tên tâm phúc của đám chủ tử mà thôi. “Mẫu hậu, ý người thế này là…?” Nhìn trận tuyến này, trong lòng Hoàng hậu lập tức sáng tỏ, chỉ sợ nha đầu kia đã làm ra sự tình gì không hay ho nên Thái Hậu và Hoàng Thượng mới muốn nghiêm thẩm, cũng vì giữ lại mặt mũi cho Hoàng gia nên mới đuổi tất cả ra ngoài. “Mẫu hậu làm thế là đúng đấy! Hoàng hậu, ngươi nên hỏi nha đầu của mình trước xem nó đã làm ra chuyện gì tốt?” Ngọc Càn Đế vỗ mạnh tay xuống bàn gầm lên, không buồn để cho Hoàng hậu nửa điểm mặt mũi nào. Nhưng không đợi Hoàng hậu hỏi, nha đầu đang khóc sướt mướt kia vội dập đầu với Ngọc Càn Đế và Thái Hậu, nói: “Hoàng thượng, Thái hậu minh xét, nô tì thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Tối hôm qua có một tỷ tỷ phân phó nô tài tới Cam Lộ điện châm đèn. Sau khi tới đây thì nô tì thấy thần trí trở nên mơ hồ, sáng nay tỉnh lại thì phát hiện…” Nói xong, tiểu cung nữ lại khóc òa lên, hai vai run rẩy nhìn rất tội nghiệp, thế nhưng ba người Ngọc Càn đế lại không khỏi trầm sắc mặt. “Ngươi là người của Bổn cung, lúc nào tới phiên ngươi tới Cam Lộ điện châm đèn hả? Đây là sự tình mà ngươi làm ra sao? Là tỷ tỷ nào mà muốn sai khiến người của bổn cung hả?” Hoàng hậu lúc này đã nổi giận, chuyện của mình không ngờ lại bị người ta chọc vào một gậy, chỉ sợ đây là âm mưu của người khác. Lúc này nàng còn chưa biết mục đích của người đó là muốn nhằm vào ai? “Là… là…” Tiểu cung nữ khúm núm không dám trả lời, hai mắt đỏ bừng nhưng lại liếc nhìn Thái Hậu. Theo ánh mắt của tiểu cung nữ, ánh mắt của Ngọc Càn đế càng trầm xuống, hoàng hậu liền kéo cung nữ kia qua, vội vàng hỏi: “Câu hỏi của bổn cung mà ngươi cũng dám ấp úng sao? Có phải ngươi đã chán sống rồi?” Tiểu cung nữ bị Hoàng hậu đe dọa một hồi thì trong lòng đã ủy khuất tới cực điểm. Ngày thường là Hoàng hậu tỉnh táo bày mưu tính kế, đến lúc này chỉ có mình nàng ta phải chịu, vội vàng lo lắng trả lời: “Là… là một vị tỷ tỷ của cung Phượng Tường.” Thái hậu nghe vậy thì sắc mặt thay đổi một chút, nhưng ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, cười lạnh nói với Ngọc Càn Đế: “Hoàng thượng, mặc dù bổn cung không phải mẹ ruột của người, nhưng từ nhỏ đã coi người như con do chính mình sinh ra. Con nhìn đám người ở trong cái hậu cung này, có bao nhiêu người từng vu cáo hãm hại bổn cung. Hiện tại thì tốt rồi, cung nhân của mình không biết dạy dỗ, làm ra sai lầm lại đổ tội lên đầu bổn cung. Bổn cung thật sự quá thất vọng và đau khổ rồi!” Ngọc Càn Đế đầu tiên cũng biến đổi sắc mặt khi nghe cung nữ trả lời, nhưng ngẫm kỹ lại những lời Thái Hậu phân tích thì không khỏi tức giận: “Ăn nói bừa bãi. Thái hậu có khi nào quản lý sự tình của hậu cung chưa? Huống hồ, chuyện nhỏ thế này cũng cần Thái hậu phải hao tâm tổn trí sao? Làm loạn cung cấm tới bực này còn đổ oan cho Thái hậu, tội thêm một bậc. Người đâu, kéo ra ngoài loạn côn đánh chết!” Cung nữ kia nghe thấy vậy thì mặt không còn chút máu, vội vàng ôm lấy chân Hoàng hậu khóc ròng: “Nương nương, nô tì thật sự không nói dối, đúng là cung nữ của cung Phượng Tường tới báo nô tì đấy. Hoàng thượng, Hoàng thượng, người nếu không tin thì nô tì xin đối chất với vị tỷ tỷ đó, nô tì thực sự bị oan. Nô tì không làm loạn hậu cung, càng không câu dẫn Vương gia…” “Hừ, còn nói không làm loạn hậu cung sao? Ngươi nhìn bộ dáng của mình đi, đây là trang phục của cung nữ sao? Ngươi cười nhạo trẫm mù mắt phải không?” Nhìn cung nữ kia vì lôi kéo mà làm lộ ra cái yếm, da thịt sau khi hoan ái cũng lưu lại không ít dấu đỏ làm cho Ngọc Càn đế càng thêm giận dữ, phất phất tay ra hiệu cho Dư công công để hắn kéo người trước mắt đi. Hoàng hậu nhìn người của mình bị bắt đi thì không biết phải cầu tình như thế nào. Dù sao sự thật bày ra trước mắt, một vệt máu đỏ trên long sàng càng chứng minh chuyện xảy ra tối qua là thật, hoàng hậu không có đường nào để chối cãi cả. Lúc này nếu mạo muội cầu xin cho cung nhân của mình, chỉ sợ thanh danh của bản thân cũng càng mang tiếng xấu, mà chính hoàng hậu nàng cũng sẽ bị hoài nghi là cố ý vu oan cho cung Phượng Tường. Đến lúc hai cung trở mặt, chỉ sợ Hoàng thượng cũng sẽ không đoái hoài gì tới mình. Nghĩ đến đây, Hoàng hậu đành nuốt oán hận vào lòng, chỉ có thể thành thành thật thật quỳ gối trước Ngọc Càn Đế, chờ hắn trách phạt. “Ngươi cũng thật quá hồ đồ!” Ngọc Càn Đế làm gì còn tâm tư lo lắng cho hoàng hậu của mình. Hậu cung xảy ra chuyện lớn như thế, hắn là vua một nước nhưng mặt mũi sớm đã bị vết lạc hồng trên long sàng kia làm cho nhục nhã không còn chỗ nào mà trốn nữa rồi. Nhìn Thụy Vương quỳ trước mặt thì không khỏi tức giận xông lên não, giơ chân đá lên bả vai Thụy Vương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Trẫm vì bảo vệ ngươi mà mất sức chín trâu hai hổ, nhưng ngươi lại hồi báo trẫm thế này sao? Tốt, làm loạn hậu cung của trẫm, nếu không phải đám cung nhân phát hiện ra sớm, có phải cả hậu cung này của trẫm cũng là của ngươi hay không?” Thụy Vương bị Ngọc Càn Đế đạp cho một cái, thân thể ngã ngược về sau, nhưng hắn lại cắn răng quỳ thẳng trở lại, nuốt cơn đau vào, mở miệng phân trần: “Hoàng huynh bớt giận. Thần đệ không bao giờ ngấp nghé đồ vật của hoàng huynh. Hôm qua, sau khi cùng hoàng huynh đàm luận xong, đang định xuất cung trở về Vương phủ thì nửa đường thái giám lại dẫn tới Cam Lộ điện. Thần đệ thấy không ổn muốn rời đi nhưng đúng lúc ấy toàn thân đã không còn chút sức lực nào, tỉnh lại đã thấy Hoàng huynh ở bên giường. Xin hoàng huynh đèn trời soi xét, dù thần đệ có mười cái lá gan cũng không dám làm ra chuyện trái nghịch luân thường như thế. Huống chi, trong chuyện này đầy rẫy điểm đáng ngờ, kính xin hoàng huynh đừng hàm oan cho thần đệ.” “Hừ, Vương gia và cung nữ trên long sàng điên long đảo phượng là chuyện có thật, lần này còn kéo cả cung Phượng Tường của bổn cung vào. Vương gia định giải thích chuyện này ra sao?” Thái Hậu lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, ngữ khí như băng. Không thể tưởng tượng được hoàng hậu văn văn nhã nhã ngày thường lại có thể bày ra tâm kế này, còn dùng cung nữ của mình làm loạn hậu cung, còn kéo mình vào làm cái đệm lưng, thật sự là mưu kế hay. Hoàng hậu càng không ngờ Thái hậu lại tàn nhẫn như thế. Không những trừ đi tâm phúc của mình mà còn dùng cả bốn chữ “điên long đảo phượng” để gán cho cung nữ của mình tội danh làm ô uế hậu cung. Tâm cơ sâu như thế, quả thật khiến cho lòng người lạnh ngắt!” “Xin mẫu hậu bớt giận, hôm nay cung nữ kia đã là chết không đối chứng, mẫu hậu không cần vì đám cẩu nô tài mà hao tâm tốn sức!” Ngọc Càn Đế lại hoàn toàn không cho bà cơ hội. Một câu “chết không đối chứng” kia làm cho Thái Hậu phải gánh trên lưng cái tội danh hãm hãi chính cung nương nương. Hai tay Thái hậu giữ trong tay áo không khỏi nắm chặt, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Hoàng hậu. “Hoàng thượng muốn bổ cung bớt giận thế nào đây? Chuyện như vậy xuất hiện ngay dưới mắt ta, bổn cung bị oan ức không rõ, lại thêm hoàng hậu quản lý lục cung không tốt, cứ tiếp tục thế này, ngài còn mặt mũi nào nữa đây?” Thái Hậu nhìn hai người đang quỳ bên dưới, cả giận nói. Ngọc Càn Đế cũng vì một câu cuối của Thái Hậu này mà ánh mắt không khỏi tức giận nhìn Thụy Vương, lát sau chậm rãi nói: “Tứ đệ, ngươi thật sự đã uổng phí tâm tư tài bồi của trẫm rồi!” Thụy Vương nghe Ngọc Càn Đế nói vậy thì trong lòng run lên, lập tức dập đầu mấy cái: “Vi thần đối với Hoàng thượng một lòng trung thành, tuyệt không có tâm tư đi quá giwosi hạn, Nếu Hoàng huynh cảm thấy thần đệ tội không thể tha, trong lòng thần đệ dù có oan khuất nhưng không thể không chết.” Ngọc Càn Đế nghe Thụy Vương kêu oan thì cao giọng hướng ra phía ngoài gọi Ô đại nhân: “Người đâu, mau áp tải Thụy Vương về Thụy Vương phủ, không có thánh chỉ của trẫm thì cả đời này không được bước ra khỏi Vương phủ một bước.” “Thần tuân chỉ!” Nghe được phán quyết của Ngọc Càn Đế dành cho Thụy Vương, Ô đại nhân mặt không biểu tình áp tải Thụy Vương ra khỏi điện Cam Lộ. “Nghe nói đêm qua mẫu hậu ngủ cùng Khúc biểu muội ở cung Phượng tường, không biết xảy ra chuyện thế này có làm kinh hãi tới biểu muội hay không?” Sau khi Thụy Vương bị mang đi, Thái Hậu tưởng rằng Ngọc Càn đế sẽ trách phạt Hoàng hậu, không ngờ hắn lại đề cập tới Khúc Phi Khanh. Thái Hậu trong lòng xiết chặt, nếu Khúc Phi Khanh bị cuốn vào chuyện đáng xấu hổ này, đừng nói để nàng tiến cung làm phi, cho dù là hôn sự bình thường cũng khó có nhà quan lại nào muốn đón một con dâu như thế. Thái Hậu phân tích một hồi, sau đó nhìn Ngọc Càn Đế, mở miệng đáp: “Đa tạ sự quan tâm của Hoàng thượng! Phi Nhi hôm qua không ngủ lại trong cung của bổn cung. Bổn cung cảm thấy không ổn nên đã đưa tiễn nàng về phủ Phụ Quốc công sớm rồi!” Bàn tay nắm chặt trong ống tay áo, Thái Hậu không ngừng đưa mắt tìm kiếm trong Cam Lộ điện, nhưng phát hiện ngoại trừ bọn họ ra thì không có thân ảnh của người nào khác. Dù thất vọng trong lòng nhưng vẻ mặt bà vẫn giữ nguyên sự tỉnh táo làm cho người khác không phát hiện ra điểm gì khác thường. “Nếu vậy trẫm cũng yên tâm rồi. Vạn nhất chuyện hôm nay truyền ra ngoài, sợ là sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của biểu muội. Vẫn may là có mẫu hậu dự liệu sớm!” Thấy Thái Hậu nói vậy, Ngọc Càn Đế cũng không nhiều lời nữa, lại sai cung nữ nâng Hoàng hậu dậy, dìu nàng ra khỏi Cam Lộ điện. “Lan Nhi, nhanh tới phủ Phụ Quốc Công xem Phi Nhi có ở trong phủ hay không? Phải tận mắt thấy nàng rồi mới được quay về!” Thái Hậu có cảm giác Ngọc Càn Đế nói những lời kia là có ẩn ý, bèn lập tức sai tâm phúc của mình là Lan cô cô đi một chuyến. “Vâng, nô tài sẽ xuất cung ngay lập tức.” Lan cô cô trong lòng cũng sốt ruột, không nói hai lời bèn lập tức rời đi. Sở Phi Dương hôm nay trước khi trở về tướng phủ thì đã nhận được tin phu nhân của mình tới Vương phủ, thế nên chỉ có thể cùng nàng tới Vương phủ một chuyến. Tạ thị hôn mê gần hai ngày cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, đến sáng nay cơn sốt cao đã lui nên đám người Sở Khiết cũng yên tâm một chút. Bọn họ bèn sai người mời Vân Thiên Mộng tới, muốn cảm ơn quyết định thật nhanh khi đó của nàng. Không ngờ lúc Vân Thiên Mộng bước vào phòng của Tạ thị thì đã thấy hai vị Văn phu nhân và Văn lão phu nhân ngồi yên lặng trước giường Tạ thị từ lúc nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]