Người ngồi trong phòng đều bị dọa cho khiếp sợ vì một câu nói này của Vân Huyền Mặc, ngay cả Vân Huyền Chi cũng mang theo ánh mắt vừa nghi hoặc, vừa kinh ngạc nhìn về phía Sở Phi Dương.
Nghe thấy Vân Huyền Mặc đột nhiên nói Vân Dịch Dịch sớm đã là người của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng lập tức nhìn lão, chỉ thấy lão có vẻ không được tỉnh táo và trấn định như trước đây nữa. Ánh mắt Vân Thiên Mộng vừa lạnh lùng, vừa trào phúng nhìn chằm chằm Vân Huyền Mặc, ngoài dự kiến của mọi người là nàng vẫn cười nhẹ nhàng nói: “Thúc thúc hôm nay làm sao vậy? Vì sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? Chẳng lẽ việc Dịch Dịch thất thân làm cho thúc nôn nóng, mất đi phán đoán thường ngày rồi sao? Sự tình từ đầu đến cuối chưa điều tra rõ ràng, lại nói những lời không có trách nhiệm này, thúc thúc không nghĩ tới hậu quả hay sao? Tùy ý vu oan cho quan lớn triều đình là tội gì chắc thúc cũng biết rồi, chắc không cần Thiên Mộng phải nhắc nhở chứ?”
Nói đến đây, Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn Sở Phi Dương, lúc này cũng đang nhìn nàng, ánh mắt nàng trở nên nhu hòa, nói tiếp: “Huống hồ, cách làm người của phu quân ta, ta chẳng nghi ngờ chút nào. Nếu có người muốn tìm cách này để ly gián vợ chồng ta thì chắc phải để họ thất vọng rồi.”
Nghe Vân Thiên Mộng nói lời nào cũng có lý, lại thấy nàng không hề tỏ ra tức giận, trong lòng Vân Huyền Mặc run rẩy, đầu óc từ phẫn nộ dần dần trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677212/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.