Tên hắc y bịt mặt kia thấy chỗ đó lại có giấu một nam tử, cặp mắt thâm độc nhất thời chuyển hướng về phía Dung Vân Hạc, khi nhìn thấy một đầu tóc bạc của Dung Vân Hạc trên mặt y hiện lên nét kinh ngạc, lập tức lại khôi phục vẻ mặt tàn nhẫn độc ác, trào phúng nói: "Bản thân ta vẫn không hèn nhát đến mức cùng một đám nữ tử trốn trong này như con chuột."
Nghe thấy thế, Vân Thiên Mộng khẽ nhíu máy, ánh mắt vô cùng không tán thành nhìn về phía người bịt mặt kia, lạnh lùng nói: "Muốn sống chính là bản năng của con người, lẽ nào phải đứng trước mặt các hạ, rướn cổ lên mời các hạ vung đao thì mới là khí khái nam tử sao? Các hạ bây giờ là kẻ cầm vũ khí trong tay, tất nhiên là có quyền sinh quyền sát với những kẻ tay không tấc sắt như chúng ta đây rồi. Nhưng nếu chúng ta đổi vai, sợ là biểu hiện của các hạ sẽ càng khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười đấy!"
Một lời phản biện này của Vân Thiên Mộng khiến thân thể tên bịt mặt kia hơi rung động, lập tức cười nhạt nhìn về phía nàng, giọng cuồng ngạo: "Thảo nào Thập đệ bị ngươi đùa cợt xoay mòng mòng, ngươi quả là có miệng lưỡi."
Tên bịt mặt vừa thốt lên trong lòng Vân Thiên Mộng nhất thời cả kinh, lại nghĩ đến thủ đoạn tàn sát bách tính Tây Sở không trừ một ai của đám sát thủ hắc y kia hôm nay, cùng với hai chữ "thập đệ" trong lời hắn, lập tức khiến Vân Thiên Mộng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677174/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.