"Có chuyện gi thế này? Các ngươi chét hết cà rõi à? Không mau tới kéo Nhị tiểu thư xuống cho ta."
Vân Huyên Chì vừa bước vào nội thất thì thấy vú vương đang ôm eo Vân Nhược Tuyẽt, mà vân Nhược Tuyẽt thi kiên quyễt muốn tới đập đâu vào cột giưàng nên hắn vội hét lớn một tiếng.
Đám nha đâu bà tử vốn không dám vào phòng, thây vân Huyên Chi ra lệnh thì rõi rít tiến lên, vừa lôi kéo vừa sợ làm bị thương Vân Nhược Tuyết. Mười mây người mất sức chín trâu hai hổ mới kéo vân Nhược Tuyết ngôi xuống được.
Tô Thanh ớ một bên không thèm đế ý tới nàng ta, ôm ngực ngôi ở bên giường, u oán nhìn ván Huyen Chi vốn đã lâu không thấy.
“Thanh Nhi, rõt cục có chuyện gì xảy ra? xưa nay nàng là một người hiểu biẽt, sao lại đế Tuyễt Nhi làm ra chuyện tinh xâu hô’ the nay má nàng cũng không thèm ngăn cán? Nàng là mẹ ruột mà lại trơ mắt nhìn con ậái minh đi tìm chết à? Lòng cứa nàng rốt cục làm bâng gì vậy, sao lại tàn nhẫn như thế? Ta thật nhìn sai nàng rồi!"
Vân Huyên Chi thấy Tô Thanh ngồi ớ trên giường nghỉ ngơi, không thèm thỉnh an hắn thì cơn giận chạy lên não, chi thắng vào mặt Tô Thanh mà mèng.
Tô Thanh lâng lặng nghe vân Huyên Chi chi trích, nước mắt chậm rãi rơi ra, trên mặt không hề tỏ ra đau đớn khố sở gì, cuõi cùng ngite dầu cười lớn.
Sau đó nàng ta mới từ từ chống tay vào eo đứng lên, ánh mát rưng rưng, khoe miệng cười hướng vê phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677143/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.