Vú Vương giờ cũng không rảnh bận tâm chuyện khác, sai mấy nha hoàn đổi đệm chăn trên giường, dìu Vân Nhược Tuyết vào phòng trong. Nhưng Vân Nhược Tuyết không biết làm sao lại vùng dậy nắm chặt hai tay bà ta, gào lên như điên:
"Vú. . . ta không biết, ta cái gì cũng không biết. . ."
Vú Vương chịu đựng đau đớn trên cánh tay, nhẹ nhàng an ủi:
"Nhị tiểu thư, nô tỳ cũng biết, nô tỳ cũng biết người bị oan. Nhưng chuyện ngày hôm nay đã bị toàn bộ hạ nhân nhìn được, chúng ta bây giờ có kêu thấu trời cũng vô dụng. Nhưng người yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ giải quyết xong Triệu Minh trước khi đến Tô Thành. Đến lúc đó, dù là khi quay lại Tướng phủ, Đại tiểu thư cũng không thể làm gì chúng ta. Hơn nữa, trong bụng phu nhân bây giờ còn mang bầu tiểu thiếu gia Tướng phủ, ai dám động vào chúng ta nào?"
Vân Nhược Tuyết nước mắt đầy mặt nghe được lời bà ta phân tích, thân mình đang run rẩy cũng dần bình tĩnh lại, chỉ là tiếng khóc thút thít vẫn không ngừng. Dù gì cũng là thiên kim tiểu thư chưa chồng, dù lần này có là bị người khác hãm hại thì nếu việc này truyền ra ngoài đừng nói đến chuyện gả cho vương tôn quý tộc, e là phụ thân cũng xóa tên nàng trong gia phả luôn.
Huống hồ, Vân Nhược Tuyết từ lúc ra đời đã nhận được mọi sự sủng ái, từ trước đến nay đều là ăn trắng mặc trơn sống trong khuê phòng, nhưng nếu là vì chuyện này mà biến thành bách tính bình dân, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677126/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.