Chương trước
Chương sau
Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết lại tiếp tục bị cấm ra khỏi phòng. Sau sự việc ăn trộm Kim Bài kia, hai người dường như thành thật hơn nhiều, cả ngày không hề bước chân ra khỏi cửa.
Dù sao thì tên đạo trưởng kia là do Tô Thanh mời về, cho dù nàng ta có nhảy xuống sông cũng không xóa được hết hiềm nghi của người khác dành cho mình.
Hơn nữa Thái Hậu vốn đã không vừa mắt với nàng, chỉ cần Thái Hậu trước mặt Hoàng thượng nói vài câu không hài lòng thì đừng nói là bản thân Tô Thanh, chỉ sợ cả Tô gia cũng bị liên lụy theo.
Bởi thế nên sau khi Vân Huyền Chi nói rõ thiệt hơn chuyện này, Tô Thanh dường như cũng ngộ ra rất nhiều.
Vân Huyền Chi đã công khai bao che mẹ con nàng như thế, nàng làm sao không cảm động cho được. Cho dù mất đi lòng tín phục của mọi người thì đã sao, nàng ta không thể vì ghét Vân Thiên Mộng mà đẩy Vân Huyền Chi ra xa mình được, cho nên đối với hình phạt này của Vân Huyền Chi dành cho mình, Tô Thanh cũng không đi tìm loạn.
Hơn nữa, khiến cho Tô Thanh sợ hãi nhất chính là Vân Thiên Mộng vì bày kế hãm hại nàng mà an nguy của bản thân cũng không màng tới. Chuyện ngọc đá cùng tan như thế, Tô Thanh không bao giờ làm được.
Chẳng bằng cứ an phận, đợi lấy lại sủng ái của Vân Huyền Chi, còn lo sau này hết cơ hội hay sao?
Phân tích thiệt hơn như thế, tâm tình tức giận của Tô Thanh cuối cùng cũng dịu xuống, thường ngày cũng chỉ nghe những báo cáo ngầm về tình hình của tướng phủ, cũng không bỏ sót chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Vân Thiên Mộng sau khi rời khỏi Phong Hà Viên thì gọi vú Mễ tới trước mặt, nhỏ giọng hỏi về thái độ khác lạ trước đó của bà ta.
Không ngờ, vú Mễ vừa nghe Vân Thiên Mộng hỏi thì quỳ xuống, gương mặt già nua khô héo đầm đìa nước mắt, vừa khóc vừa nói ra sự tình.
Vân Thiên Mộng nghe xong thì phất tay cho bà ta lui ra, bản thân sau đó chỉ ở lỳ trong phòng vẽ tranh, vẻ mặt không có biểu cảm gì khác thường.
Nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên, chỉ thấy xung quanh là bốn bức tường, trong lòng nàng mới thầm than thở một chút, không nén nổi thương cảm với Vân phu nhân đã qua đời.
Có ai mà ngờ được, chiếc vòng phỉ thúy khắc hình long phượng mà Tô Thanh đeo kia chính là do Thái Hậu năm đó vẫn là Quý Phi tặng cho Vân phu nhân lúc gả cho Vân Huyền Chi.
Mà ngày đó, phủ Quốc Công gả đi cô con gái thứ hai này cũng chuẩn bị quà cưới vô cùng hậu hĩnh.
Phủ Quốc Công ở Tây Sở quốc cũng có vị thế rất lớn, chính Tiên Hoàng Tây Tĩnh đã hạ lệnh cho thợ trong cung vì Khúc Nhược Ly chế tạo ra không ít đồ trang sức, khiến cho đám tiểu thư kinh đô khi đó phải hâm mộ tới đỏ cả mắt.
Đến bây giờ, Vân phu nhân đã qua đời nhiều năm, con gái do nàng sinh ra chỉ nhận được từ mẫu thân một tòa nhà cũ nát như sắp đổ. Có thể thấy, những đồ cưới năm ấy khiến người ta thèm thuồng bây giờ đã chui vào túi của ai.
Nếu không được Vân Huyền Chi ngầm đồng ý thì chắc chắn Tô Thanh cũng không dám làm loạn tới mức ấy.
Ôm cả bụng lửa giận như thế, bút lực trong tay Vân Thiên Mộng như nặng hơn vài phần làm cho trên tờ giấy vẽ màu vàng xuất hiện một vết mực đậm lớn. Vân Thiên Mộng gượng cười lắc đầu, đặt bút lông xuống bên cạnh rồi vứt tờ giấy vẽ hỏng sang một bên.
Đúng lúc này, Thủy Nhi đi vào với vẻ mặt sốt ruột, hành lễ với Vân Thiên Mộng rồi nói:
“Tiểu thư, Thái Hậu sai Cù công công tới đón người vào cung, xe ngựa đã sắp tới phủ rồi.”
Vân Thiên Mộng trên mặt vẫn còn nét cười, trong lòng nghĩ tới nghĩ lui, sau đó chậm rãi hỏi:
“Có biết chuyện gì xảy ra không? Hay là thân thể Thái Hậu không khỏe?”
Thủy Nhi cũng chỉ mới biết tin nên lắc đầu, sau đó cùng Mộ Xuân và Băng Nhi giúp nàng thay bộ đồ mới mà hôm trước Liễu di nương đưa tới.
Vừa thay đồ xong thì Cù công công cũng tới tướng phủ, đang dùng chút nước trà lót dạ, đợi đưa Vân Thiên Mộng vào cung.
Vân Thiên Mộng mang theo Thủy Nhi và Băng Nhi cùng ngồi vào trong xe ngựa, chỉ nghe thấy tiếng đường phố bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong lòng thầm đoán nước Tây Sở này hẳn là vô cùng thịnh vượng.
Nhưng bản thân nàng lúc này đang ngồi xe ngựa của hoàng thất, phải giữ gìn phong phạm của hoàng thất nên đành yên lặng lắng nghe tiếng cười nói ngoài phố mà thôi, không vén rèm lên nhìn ngắm gì.
Xe ngựa đi chừng một canh giờ thì tới được cửa cung, đi thêm chừng hai khắc thì Vân Thiên Mộng xuống xe ngựa và được dìu lên một cái kiệu. Kiệu hướng thẳng tẩm cung của Thái Hậu đi tới, hai canh giờ sau mới tới cửa tẩm cung.
Cù công công thấy Vân Thiên Mộng dù đi thời gian lâu như thế nhưng vẫn giữ nét mặt tươi cười thì không nhịn được gật đầu tán thưởng, sau đó xin phép Vân Thiên Mộng rồi đi trước báo tin.
Vân Thiên Mộng đợi không lâu, chỉ qua thời gian một chén trà thì thấy cung nữ tâm phúc của Thái Hậu là Lan Cô Cô bước nhanh tới, hành lễ với Vân Thiên Mộng, cười nhẹ, lễ phép mở miệng:
“Để Vân tiểu thư đợi lâu rồi, Thái Hậu đang đợi người tới.”
Vân Thiên Mộng hiển nhiên là không nhận lễ của Lan Cô Cô, nàng vội vàng hành lễ đáp lại.
Lan Cô Cô là tâm phúc của Thái Hậu, ngay cả Cù công công cũng phải gọi nàng ta một tiếng Lan tỷ tỷ, Vân Thiên Mộng tuy là thiên kim của tướng phủ nhưng cũng không có phong hàm gì, mà tai mắt trong cung có rất nhiều nên nàng tuyệt đối không để vì chuyện lễ nghĩa mà tạo cho người khác cơ hội bắt thóp mình.
“Làm phiền tới Cô Cô rồi!”
Lan Cô Cô chỉ nghe thấy một tiếng nói trong trẻo vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên Mộng, hai mắt sáng ngời.
Chỉ thấy Vân gia Đại tiểu thư hiện tại khác khi xưa rất nhiều, tuy hướng bản thân mình hành lễ nhưng lại không có vẻ gì là miễn cưỡng, cũng không vì bản thân mình là người tâm phúc bên cạnh Thái Hậu mà có thái độ nịnh hót.
Lan Cô Cô cảm thấy tiểu thư hành lễ với mình hoàn toàn là thật tâm.
Điều này khiến Lan Cô Cô không nhịn được đưa mắt lén nhìn Vân Thiên Mộng một cái, sau đó mới khom người nghênh tiếp Vân Thiên Mộng đi vào phỏng ngủ của Thái Hậu.
Vân Thiên Mộng không ngờ, lúc này trong phòng của Thái Hậu đã có tới mấy người khách. Ngồi bên phải ở phía dưới Thái Hậu là một nữ tử mặt triều phục màu hồng, tóc được chải chuốt tỉ mỉ, bên trên cài một cây trâm Phượng Hoàng màu vàng chói mắt. Không cần nghĩ cũng có thể nhận ra đây chính là Hoàng hậu đương triều rồi.
Mà ngồi phía dưới Hoàng Hậu là Quý Thư Vũ, lúc này đang đưa mắt nhìn Vân Thiên Mộng một cách ấm áp.
Ngồi ở bên trái Thái Hậu là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, nhưng khác với nụ cười thân thiết ấm áp của mấy người Thái Hậu, nét cười của người này mang thêm mấy phần lạnh lẽo.
Thấy mọi người đều đang mỉm cười nhìn mình, Vân Thiên Mộng lập tức bước nhanh về phía trước, hướng tới Thái Hậu đang ngồi ở giữa quỳ xuống, miệng cất cao giọng:
“Thần nữ Vân Thiên Mộng bái kiến Thái Hậu, chúc Thái Hậu Phúc Thọ An Khang! Bái kiến Hoàng Hậu nương nương, chúc nương nương trường nhạc vô cương! Gặp qua các vị Trưởng bối!”
Thái hậu nghe Vân Thiên Mộng nói vậy thì cũng hiểu được có người nàng không nhận ra nên chỉ cười mở miệng nói:
“Hài nhi ngoan, đứng lên đi!”
Vân Thiên Mộng được một tiểu cung nữ dìu đứng lên.
Vừa mới đứng vững, nàng liền nghe thấy một âm thanh vô cùng quyến rũ vang lên bên tai:
“Tỷ tỷ, nha đầu này không nhận ra bản cung thì phải?”
Nghe thấy thế, con ngươi Vân Thiên Mộng hơi ngước lên, chỉ thấy nữ tử quyến rũ kia đang hướng tới Thái Hậu làm nũng.
Mà Thái Hậu thần sắc vẫn không đổi, ra hiệu cho Vân Thiên Mộng đi tới bên mình, sau đó chỉ vào nữ tử vừa mới mở miệng kia, nói:
“Mộng Nhi, tới chào Nguyên Đức Phi nương nương đi, nàng là mẫu thân của Thần Vương!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.