"Hồng Hương, hôm nay lão gia có về không?” Sau lần bị dạy dỗ kia, Tô Thanh thật sự là an phận rất nhiều.
Nàng ta không đi ra khỏi phòng, chỉ sai nha đầu cạnh mình đi ra ngoài, tìm mọi cách đưa Vân Huyền Chi tới Phong Hà Viên của mình.
Hồng Hương vừa mới bước vào phòng, nghe thấy Tô Thanh hỏi thì bước chân hơi chậm lại, cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt Tô Thanh, sợ hãi nhỏ giọng bẩm báo: “Bẩm Di nương, lão gia vừa về đã bị Liễu di nương mời tới Hương Hà Viên.”
“Choang...”
Một chén trà ngọc bích nháy mắt bay về phía Hồng Hương, dọa cho nha đầu này nửa bước cũng không dám tiến lên, chỉ đứng tại cửa phòng, hai tay bấu chặt lấy màn cửa bằng vải bông, ánh mắt rủ xuống, không dám nhìn tới Tô Thanh đang đầy vẻ hung ác ở trong phòng.
“Còn dám tránh? Không mau cút đi cho ta!”
Thấy Hồng Hương bị dạo tới mức thiếu chút nữa quỳ rạp xuống, lại nhớ lại câu trả lời vừa rồi, Tô Thanh chỉ cảm thấy cơn giận lại sôi trào lên. Hóa ra bản thân nàng bây giờ thất sủng, đến một con nha hoàn cũng dám nói với nàng như thế!
Nghĩ tới đó, Tô Thanh lập tức nhổ cây trâm bạc khảm ngọc ở trên đầu ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó tới gần Hồng Hương, túm lấy đầu của a hoàn này, tay kia cầm cây trâm sắc nhọn đâm tới má của Hồng Hương.
“Di nương... Di nương... Tha mạng...” Chưa tới nửa khắc, máu đã be bét hai bên má của hồng Hương. Hồng Hương đau quá, không chịu nổi bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vuong-phi/1677105/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.