Sáng thứ hai, Viện mỹ thuật trống trải đến gần như trở thành lãnh địa tư nhân. Khu vực triển lãm cũng chỉ thưa thớt vài ba du khách.
Lam Băng xuyên qua vô số bức bích hoạ rực rỡ muôn màu, lần đầu tiên ý thức được rõ ràng như thế, người nàng yêu, là một nghệ thuật gia – một nghệ thuật gia chân chính, thuần túy.
Nói như vậy có lẽ có chút kỳ quái, âm nhạc cũng là nghệ thuật, điện ảnh và truyền hình cũng là nghệ thuật. Nghệ thuật thật ra có rất nhiều loại hình khác nhau, nhưng chưa từng có loại nào giống như mỹ thuật, để con người từ tận đáy lòng cảm nhận đến một tượng đài mỹ học áp đảo cuộc sống ở nơi thế tục bình phàm. Đa số mọi người đối với từ "Nghệ thuật gia" phản xạ đầu tiên nghĩ đến chính là "Họa sĩ".
Lam Băng vốn cho rằng muốn tìm được bức tranh Thủy Nhạc thích nhất sẽ rất khó, thậm chí không quá xác định mình có thể tìm được bức tranh đó không, bởi vì rất có thể cô ấy không dùng Thủy Nhạc làm bút danh. Trước khi "Họa sĩ" công chiếu hầu như tất cả mọi người đều không biết cô ấy là họa sĩ.
Nhưng, rất nhanh nàng đã tìm thấy.
Lam Băng đứng trước bức họa cao nửa người, quả thật không thể tin vào mắt mình. Nàng biết sở dĩ lâu như vậy Thủy Nhạc mới thực hiện lời hứa tặng nàng một bức tranh, khẳng định là vì đã tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị. Từ khi nhận được điện thoại nàng đã bắt đầu chờ mong, nhưng vẫn hoàn toàn bất ngờ không kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-dao-dien-cung-ca-si/1758425/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.