Ngày tiếp Từ Đằng Đào xuất viện, mặt trời tỏa nắng, vài người bạn với học trò của anh cũng đến, Tần Tuấn đứng cạnh anh lúc anh tiếp họ, hầu như không quen biết ai, cậu chậm rãi dần dần thừa dịp chạy ra chỗ khác.
Từ Tiểu Thiêm cũng đứng bên cạnh cậu, có chút đăm chiêu nhìn cậu.
Cách đó không xa, Từ Đằng Đào mỉm cười nói chuyện với mấy người bạn.
Tần Tuấn nhìn thoáng qua, quay sang nhìn Từ Tiểu Thiêm.
“Anh cười cái gì?” Từ Tiểu Thiêm hỏi.
Tần Tuấn không lên tiếng.
“Anh hận tôi phải không?” Từ Tiểu Thiêm hỏi, cậu mặc tây trang giày da, đã giống như một thanh niên thành công trong sự nghiệp.
“Tôi......?” Tần Tuấn lắc đầu bật cười, “Không hận, nhưng là không thích.”
“Tôi sẽ còn xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy.” Từ Tiểu Thiêm mặt có chút cứng rắn, lời nói đầy vẻ kiên định. (thằng chết tiệt)
“Đó là chuyện của hai người.” Tần Tuấn đạm bạc cười.
“Không quan hệ với anh?”
“Với tôi không quan hệ gì.”
Từ Đằng Đào lúc này nhìn về phía bọn họ, Tần Tuấn hướng về phía anh mỉm cười.
“Anh ấy yêu anh.” Từ Tiểu Thiêm nói, có vẻ không cam lòng nhưng đành bất lực.
“Có lẽ......” Tần Tuấn lại nhìn xuống dưới: “ Nhưng tôi có thể khẳng định tôi thích hợp vói anh ấy nhất.”
Cậu đột nhiên vươn tay, vỗ vỗ vai Từ Tiểu Thiêm: “ Kỳ thật cậu thất bai chính là vì thời gian, lúc tôi gặp anh ấy là khoảng thời gian thích hợp nhất, trong lòng anh ấy liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/2796085/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.