Một mình Tần Tuấn gặp riêng bác sĩ.
Trong văn phòng, đầu tiên bác sĩ nghiêm túc hỏi một câu: “ Anh là gì của bệnh nhân?”
Tần Tuấn suy nghĩ một lúc, cười nói: “ Người yêu.’
Bác sĩ nghe thế nhưng không trách cứ gì, hỏi: “ Anh có biết bệnh sử của anh ta không?”
Tần Tuấn rất thành thực: “ Trước kia biết, nhưng là bốn năm trước, chúng tôi mới hợp lại, tình trạng vài năm này thì chưa kịp nói gì.”
“Sao vậy, hai người?”Bác sĩ giương mắt nhìn cậu.
“Ngài xem, chúng tôi đều lớn tuổi rồi, không cách nào phải cùng nhau thôi.” Tần Tuấn nhìn nhìn rõ tuổi của bác sĩ, nói với người trưởng thành mới có thể hiểu được.
“Ừ ” Bác sĩ gật đầu, trầm ngâm hạ giọng nói: “ Tinh thần anh ta vốn không tốt lắm, làm cho than thể cũng suy yếu theo.”
“Nan y.” Tần Tuấn cười.
“Cậu biết?” Bác sĩ kinh ngạc.
“Tôi thấy anh ta đau nửa đầu ….” Tần Tuấn gật đầu, cười chua xót: “ Đau vô cùng, tôi nhìn mà cảm thấy rất đau lòng.”
Bác sĩ lại kinh ngạc nhìn cậu, chính là bác sĩ chỉ để ý than thể người bệnh chứ cũng không quan tâm đến việc riêng, giây phút yên lặng ngắn ngủi qua đi sau mới nói: “ Tình trạng như vậy sớm hay muộn cũng sẽ cực kỳ suy yếu, cậu có biết không?”
Tần Tuấn hoàn toàn ngồi thẳng người, hai tay xoa huyệt thái dương: “ Ngài nói, tôi xin nghe.”
Từ văn phòng bác sĩ đi ra, Tần Tuấn trực tiếp vào phòng bệnh, nhìn thấy Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/2796081/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.