Con trư, cũng chính là Tần Tuấn đang ngồi úp mặt xuống bàn không nhúc nhích.
Uông Uông nhìn thấy cũng hiểu thân thể cậu vốn mỏi mệt không chịu nổi, cậu nhìn người đàn ông có vết sẹo kia nói: “ Anh nói đi, người tốt sao lại khó sống như thế nhỉ?”
Tần Tuấn ngồi đó cũng nghe rõ, nhưng lại cảm giác Uông Uông nói đến không phải là mình.
Tần Tuấn nghĩ đến người trong nhà mình, Đái Hải sống chết cứ hút thuốc mãi, râu ria vài ngày cũng không them cạo, bộ dáng tang thương cô độc, cảm nhận rõ vết thương trong lòng.
Tần Tuấn cũng không có sức khỏe mà đi nơi khác, đành ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, mê muội mà ngâm mình trong phòng cực nóng, cũng không biết phải có cách gì mới có thể tỉnh táo hơn.
Kết quả bão đi qua, thời tiết sang sủa hơn, Tần Tuấn không cần tắm dược nữa, dù thời tiết chưa hẳn tốt nhưng tâm tình cũng có chút tốt đẹp hơn.
Đái Hải sống chết ở bên cạnh nói: “ Từ Đằng Đào ở trước của nhà chờ vài ngày rồi.”
Tần Tuấn bây giờ mới nhớ tới người này, đi đến gần cửa lại thấy ngượng ngùng quay lại hỏi Đái Hải: “ Mấy ngày rồi tôi cũng chưa nghĩ đến người này, có phải tôi không còn thật sự thương anh ta không nhỉ?”
Mang hải hừ lạnh, rõ rang không muốn nói chuyện.
Tần Tuấn đang tự hỏi lòng mình, Đái Hải lên tiếng làm vỡ suy tư của cậu: “ Cậu cũng không hiểu rõ mình đang nghĩ đến ai, cậu thật sự nghĩ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/2796072/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.