Dù cho Từ Đằng Đào vẫn hay lui tới thường xuyên nhưng kết giao giữa hai người vẫn giới hạn trong quán cà phê mà thôi. Tiết trời ấm áp hơn, nhiệt độ cũng từ lạnh lẽo dần tăng lên, cơn bão đã qua, cơ thể Tần Tuấn cũng bắt đầu khỏe hơn nhiều.
Xuân hàn là quãng thời gian khó vượt qua nhất, không khí thật lạnh lẽo, vết thương trước kia không thể không lên cơn đau đớn theo mùa. Lúc trước, Tần Tuấn không bao giờ dám ra khỏi nhà, mỗi ngày đều nằm nghỉ trên giường trong khoảng thời gian này.
Nhưng việc của quán cà phê không thể bỏ mặc, Đái Hải lại là người bạn mặt nóng tâm lạnh không thể không quản, Tần Tuấn đành cắn răng chịu đựng, đem máy điều hòa bật cao hơn một chút, lại uống thêm vài viên thuốc giảm đau, cả ngày giống như chẳng có vấn đều gì vẫn tiếp khách đều như thoi, Từ Đằng Đào cũng đến lúc đó.
Tần Tuấn nhẫn nhịn thành thói quen, khiến người ta không cách nào nhìn ra được sự khác thường.
Nhẫn nại thêm vài ngày, rồi qua vài ngày nữa Uông Uông cùng người đàn ông của cậu cũng sẽ quay về.
Có một ngày, Từ Đằng Đào đội mưa đi vào quán cà phê, trong thành mới mở một nhà hàng mới, là đầu bếp nổi tiếng làm chủ, những kẻ sành ăn trong thành đã xếp hàng chờ lượt chật như nêm ở ngoài, mà Từ Đằng Đào với đầu bếp nổi tiếng này lại có chút giao tình, đặt được một phòng lớn, mời Tần Tuấn với mấy cậu phục vụ cùng nhau qua thưởng thức.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/2796065/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.