Bệnh tình Uông Uông nguy kịch, người kia nói điện thoại vói Tần Tuấn vẫn thật sự tuyệt vọng, vẫn không tìm được tủy thích hợp.
Mùa xuân vừa tới, thời tiết vừa mới ấm áp hơn, phía nam lại đã mưa dầm dề, khí lạnh thấm vào xương cốt còn hơn mùa động, lạnh đến mức khiến răng người ta va lập cập, lúc đặt vé máy bay, Tần Tuấn vì lạnh mà nói lắp bắp, bất giác hoảng sợ nhớ lại cái mùa đông lạnh lẽo năm đó, Uông Uông nói với cậu: “ Tần Tuấn, con mẹ cậu không biết tự thương cái thân mình, tôi yêu quí cậu, được không?”
Tần Tuấn nghĩ đến đây,nhiều năm qua chưa từng rơi nước mắt, cho dù từng bị đánh đến sắp chết cũng chưa từng rơi nước mắt, vậy mà giờ hốc mắt đẫm lệ, từ khóe mắt rơi lã chã.
Cậu đi đến sân bay, gọi điện cho Đái Hải, Tần Tuấn chưa từng cầu cứu bất cứ ai mà cuối cùng cũng nói: “ Anh có thể giúp tôi tìm cách nào đó không?”
Đái Hải ở bên kia nói: “ Tôi sẽ tận dụng mọi cách, cố gắng hết sức, cậu yên tâm đi.”
Tần Tuấn gật đầu, quên mất đối phương không nhìn thấy, yết hầu khô khốc nói: “ Cám ơn anh.’
Xuống máy bay, cậu đến thẳng bệnh viện.
Uông Uông bị biến chứng nằm trong phòng bệnh, người đàn ông kia vẫn đứng trông nom bên cạnh, cả khi nhìn thấy Tần Tuấn cũng không nhúc nhích.
Tần Tuấn không đành lòng nhìn anh, ngắm Uông Uông phía sau tấm kính, đáy mắt nhói đau không kìm được làm nước mắt rơi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/2796055/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.