Tần Tuấn ở cầu thang đã mê man.
Phục vụ cũng không lên lầu, vì đó là lãnh địa của Uông Uông đại nhân, không ai tự ý phạm vào luật của Ông chủ lớn cả.
Tần Tuấn hôn mê tỉnh lại, thấy mình nóng như thiêu như đốt.
Nhìn đồng hồ, thấy đã đến ba giờ sáng.
Được rồi, lại ngủ không được, đành phải tĩnh dậy xử lí vệ sinh cửa hàng.
Toàn bộ nhân viên đều tới, vừa thấy cậu, có người nhỏ giong nói: “ Ông chủ nhỏ, anh đi bệnh viện kiểm tra xem?”
Mồ hôi lạnh chảy xuống gương mặt tần Tuấn: “Thế cũng được.’
Trên đường cậu đến bệnh viện, Tiếu Văn Tiến lại gọi điện tới, thở dài nói: “ Cậu đi thăm anh ấy đi.’
Tần Tuấn sốt cao thần trí mơ hồ không rõ ràng cười cười, trả lời ngắn gọn: “ Được.’
Chính mình đều bệnh đến không chịu được, nhưng mà, người kia muốn cậu đến thăm, được rồi, vậy thì đến thăm anh.
Có lẽ Uông Uông nói đúng, cậu là một thánh mẫu.
Nhưng mà không có cách nào nữa, ngay cả thánh mẫu thật cũng chẳng còn cách nào, ai bảo cậu yêu anh đến vậy, yêu lâu đến như vậy, tình nguyện rơi vào bể khổ thế gian, cố chấp với tình yêu nhưng lại không thể vì không còn hợp nữa mà xóa bỏ mất kỷ niệm, dù sao, đó từng là những năm tháng hoa lệ nhất đời cậu.
Tần Tuấn là người có thể che dấu toàn bộ con người thật của chính mình.
Vài năm đó, dù có nản lòng hay thoái chí, đau thương hay sầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/2796034/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.