Từ Đằng Đào nâng khuôn mặt tái nhợt vô lực, thậm chí không có chút cảm xúc nào.
Tần Tuấn nhìn anh, cảm thấy thật sự xa lạ.
Chợt nhớ lại đoạn tình ái của bọn họ trong quá khứ, rồi bây giờ hai người gặp lại, người đàn ông ôn nhu này chưa từng vì cậu mà xuất hiện, để cho cậu có cơ hội hoài niệm một lần cũng chưa từng có.
“Thực xin lỗi.” Từ Đằng Đào chỉ còn nói một câu.
Tần Tuấn hiểu rõ cười cười, gật đầu, “Tôi biết, tôi cũng vậy, hy vọng anh tìm được hạnh phúc thật sự.”
Xem đi, mọi việc đã qua, tóm lại đã đi vào đường cùng, dù yêu thâm sâu đến thế nào, cũng đã chẳng còn gì, hy vọng anh hạnh phúc so với việc oán đi hận lại chẳng phải dễ dàng hơn sao.Ít nhất không lãng phí sức lực.
Từ Đằng Đào không nói nữa, nhưng trên trán mồ hôi không ngừng tí tách nhỏ xuống.
Cửa quán cà phê bị đẩy mạnh ra, một thanh niên xông vào, Tần Tuấn liếc nhìn, hóa ra là Từ Tiểu Thiêm.
Cậu bé năm nào cùng cậu sống trong một nhà đã trở thành một thanh niên trưởng thành, hắn bước nhanh tới, ánh mắt nhìn Tần Tuấn cực kỳ hung tợn, bất quá chỉ sau một giây liền chuyển mắt đi, nhìn hắn tức giận hướng Từ Đằng Đào nói:” Em mang anh đi bệnh viện.”
Từ Đằng Đào nhìn Tần Tuấn, cậu gật đầu cười cười.
Từ Đằng Đào đứng lên, cố hết sức nói: “ Em... ngày mai còn ở đây không?”
Tần Tuấn nhìn anh nắm chặt tay đến mức trắng bợt, thành thật nói: “ Tôi cũng không biết.”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-vi-ai-tinh-cai-goi-la-ai-tinh/134290/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.