Lòng anh mơ hồ có chút bất an. Hôm đó Pan phải chạy trốn cả ngày. Đến đêm mới tránh được sự truy lùng của binh lính.
Lân la lần mò đến biệt phủ của cha mẹ mình. Anh cảm thấy rất hoài nghi. Từ trong ra ngoài rất vắng vẻ. Quan sát cả buổi cũng không thấy gia nhân ra vào. Bình thường thì sáng họ phải đi chợ hoặc ít nhất phải có người trông cổng. Bây giờ anh lại chẳng thấy một ai.
Bất an ngày càng mãnh liệt. Pan đánh liều, đợi đường xá vắng vẻ một chút liền trùm áo khoác lên đầu, cẩn thận quan sát xem có binh lính quan phủ nào tuần tra nào không. Biệt phủ cha mẹ anh ở trong khu của những người có địa vị nên an ninh rất được chú trọng. Một ngày có rất nhiều lượt lính canh đi tuần.
Pan vội chạy tới một góc tường, anh đượm bước phi thân lên, tay chân nhanh nhẹn lại bó vải dày cộm. Mấy cái gai nhọn trên đỉnh tường chỉ làm rách bên ngoài. Anh an toàn đột nhập vào trong.
Lúc này trong nhà vẫn có ánh đèn leo lét từ một căn phòng phía đông bắc. Ngoài ra anh chẳng thấy một ai. Chuyện gì thế này? Mọi người đâu hết rồi, cha mẹ anh đâu?
Vượt qua vườn hoa lớn, Pan cẩn thận băng qua một hành lang dài, anh dần tiếp cận căn phòng sáng đèn kia. Đã lâu rồi anh không về nhà, cũng không biết căn phòng này là của ai nữa.
Trong phòng có bóng người. Pan lắng tai nghe một lúc. Chỉ thấy người đó thở dài não nề.
“Thiếu gia thì mất tích. Ông bà Bạch Tước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-uoc-luan-hoi/528536/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.