“Ni, em nói đùa thôi phải không?” Máu Vũ Nam chạy rần rần khắp người, lời nàng nói như sét đánh ngang tai hắn. Cảm giác sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng trong đời bổng từ đâu ập tới khiến ngực hắn khó chịu, hít vào nhiều thở ra ít. Tại sao lại đòi chia tay chứ? Không đang rất hạnh phúc hay sao?
“Anh chỉ yêu game của anh thôi chứ nào có yêu em, đừng nghĩ em không biết anh làm gì trong thế giới game đó, anh có cả người yêu trong game, nghĩ em không biết sao? Cô ta tên Vô Thực Nhi đúng không?”
“Anh nghĩ tại sao cô ta lại phản bội anh chứ? anh nghĩ cô ta ngoài đời là con gái thật sao? Nói cho anh biết, ngoài đời người chơi nhân vật Vô Thực Nhi là một lão già 150 tuổi, ông ta bệnh sắp chết rồi nên mới đồng ý phản bội anh để có tiền chữa bệnh. suốt ngày lão già đó chỉ vào game để giả gái hòng thỏa mãn ước mơ làm con gái khi còn trai trẻ của mình đó”
Vũ Nam cảm thấy đầu óc rung lên lần nữa như có động đất. Miệng hắn há ra đủ nhét cả trái bưởi vào...
“Đã hơn ba lần em bảo anh bỏ game rồi, em tìm việc khác cho anh làm, không cần kinh doanh mấy thứ vô bổ trong game mà anh không chịu nghe em. Lần này còn chìm đắm cả tháng trong đó, anh biết em gọi cho anh bao nhiêu cuộc gọi rồi không. Mình chia tay đi. Em có người khác tốt hơn anh, biết lo lắng cho tương lai, biết chăm chỉ làm ăn hơn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-uoc-luan-hoi/528487/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.